← Quay lại trang sách

Chương 439

Thua thì thua.

Tư Đồ Mục Dương khẽ cắn môi nói.

- Vậy là tốt rồi.

Tô Dật cười hắc hắc, ánh mắt lấp lóe, nhìn Tư Đồ Mục Dương ngoắc tay nói:

- Giao Túi Không Gian ra đi, ta giúp ngươi bảo quản cho.

- Ngươi…

Nghe vậy, Tư Đồ Mục Dương sững sờ, giống như không nghĩ tới Tô Dật sẽ lấy Túi Không Gian của hắn, cái gì bảo quản, đây rõ ràng là muốn cướp bóc nha.

- Ta cái gì ta, có chơi có chịu, trước thay ngươi bảo quản.

Tô Dật nhếch miệng cười, trên người một gia hỏa lai lịch bất phàm như vậy, trong Túi Không Gian tuyệt đối có bảo vật, nói không chừng sẽ có đại thu hoạch.

- Cho ngươi!

Tư Đồ Mục Dương cắn môi, có chơi có chịu, hắn thua, đây là hứa hẹn, móc ra Túi Không Gian đưa cho Tô Dật:

- Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ cầm về gấp mười lần!

- Chờ ngày đó rồi nói sau, còn có cái khác không?

Tô Dật thuần thục tiếp nhận Túi Không Gian, ánh mắt đảo qua Tư Đồ Mục Dương, có lẽ trên người thiếu niên này không chỉ có một cái Túi Không Gian.

- Ta chỉ có một cái Túi Không Gian, không có cái khác!

Tư Đồ Mục Dương oán hận nói, chưa từng bị người đối đãi qua như vậy, Tô Dật kia rõ ràng rất bất phàm, nhưng giờ phút này lại không khác gì thổ phỉ cường đạo.

- Ngự Phong Chiến Khải kia rất không tệ, cho ta nghiên cứu một chút được không!

Tô Dật nhìn Tư Đồ Mục Dương, ngượng ngập cười cười, bộ Ngự Phong Chiến Khải kia, Tô Dật là nhớ mãi không quên a.

- Ngự Phong Chiến Khải ngươi không cần nghĩ, coi như ta cho ngươi, ngươi cũng cầm không đi, huống chi nếu ngươi thật cầm, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận, đến lúc đó xem như Thần Kiếm Môn cũng không bảo hộ được ngươi!

Tư Đồ Mục Dương trừng Tô Dật, oán hận cười cười, hắn xem như nhìn ra, Tô Dật này là một thổ phỉ trời sinh, thế mà ngay cả Ngự Phong Chiến Khải của hắn cũng nhìn chằm chằm, thật đúng là to gan lớn mật.

Tô Dật sờ chóp mũi, ánh mắt không ngừng đánh giá Tư Đồ Mục Dương, thần sắc như có điều suy nghĩ.

Thiếu niên này lai lịch rất thần bí, Ngự Phong Chiến Khải kia tuyệt đối là giá trị liên thành, nếu thật trắng trợn cướp đoạt mà nói, như vậy ở trong Thần Kiếm Môn, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức.

Đối với Ngự Phong Chiến Khải, Tô Dật rất động tâm, đây chính là trọng bảo.

Nhưng nơi này không phải Man Yêu Lâm, cũng không phải ở Man Yêu Sâm Lâm, loại chuyện đoạt bảo này, không thể không có giới hạn.

Tô Dật không ngốc, bảo vật như Ngự Phong Chiến Khải, coi như mình cướp được ở trong Vạn Kiếm chiến trường, sợ là cũng mang không ra Thần Kiếm Môn.

- Hắc hắc...

Ánh mắt chuyển động, Tô Dật lộ ra ý cười, rất nhiệt tình nói:

- Ta nói đùa thôi, bất quá bây giờ ngươi có thể nói lai lịch cho ta biết chứ?

- Không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, mà là ta sợ cho ngươi biết, ngươi sẽ bị dọa đứng không nổi.

Tư Đồ Mục Dương nhàn nhạt mở miệng, trong lòng rất biệt khuất và không phục.

Từ trước đến nay hắn còn chưa ăn quả đắng như thế, lần này trở về Thần Kiếm Môn, vốn cho là có thể ở trước mặt phụ thân thể hiện một phen.

Nhưng Tư Đồ Mục Dương không nghĩ tới mình xuất sư bất lợi, lúc này mới mấy ngày, đã gặp một gia hỏa khó chơi như vậy.

- Ta lại thực muốn biết.

Tô Dật đáp lại, đối với lai lịch thân phận của thiếu niên này, hắn càng ngày càng tò mò.

Tư Đồ Mục Dương nhìn Tô Dật, lau sạch vết máu ở khóe miệng, từ tốn nói:

- Ta họ Tư Đồ, Tư Đồ Mục Dương, Tư Đồ Lưu Vân là phụ thân ta!

- Tư Đồ Lưu Vân Tư Đồ Mục Dương, hắn là con trai của chưởng môn!

Tư Đồ Mục Dương nói xong, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Lưu Ký.

.. trợn tròn mắt, thân thể xụi lơ, khó trách thiếu niên này cường đại như thế, nguyên lai là con trai của chưởng môn!

Tư Đồ Mục Dương nhàn nhạt nhìn Tô Dật, hắn cố ý nói thân phận, Tô Dật này chỉ là đệ tử ngoại môn, sợ là sẽ giật nảy cả mình, còn không thành thành thật thật trả lại Túi Không Gian cho hắn.

Tư Đồ Mục Dương cảm giác, tuy như vậy có chút không quang minh lỗi lạc, nhưng nếu Túi Không Gian của mình bị Tô Dật cướp, truyền ra ngoài, càng sẽ không có mặt mũi gặp người.

- Con trai của chưởng môn...

Tô Dật có chút kinh ngạc, nhưng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi.

Thiếu niên như vậy, khẳng định là có lai lịch lớn, Tô Dật cũng không có ngoài ý muốn.

Con trai của chưởng môn Thần Kiếm Môn, đây đối với bất luận đệ tử Thần Kiếm Môn nào mà nói, bao quát đệ tử thân truyền, cũng không dám đắc tội, chớ nói chi là đệ tử ngoại môn.

Nhưng cũng có người không quan tâm, Tô Dật chính là một ngoại lệ.

Tô Dật vốn không có dự định lưu lại Thần Kiếm Môn, tiến vào Vạn Kiếm chiến trường, cũng chỉ là thân bất do kỷ, cơ duyên xảo hợp mà thôi.

Cho nên Tư Đồ Mục Dương có phải nhi tử của chưởng môn hay không, đối với Tô Dật mà nói không có bao nhiêu quan hệ.

Có điều Tô Dật cũng hơi may mắn, không có cưỡng đoạt Ngự Phong Chiến Khải của Tư Đồ Mục Dương, nếu như ra ngoài Vạn Kiếm chiến trường, sợ là cũng cầm không ra Thần Kiếm Môn.

Ánh mắt âm thầm chuyển động, Tô Dật như đang suy tư cái gì đó.

Nhìn Tư Đồ Mục Dương, Tô Dật cười càng hòa ái, nhiệt tình hơn mấy phần nói:

- Nguyên lai ngươi là con của chưởng môn, thật là hổ phụ không sinh khuyển tử, khó trách tuổi còn trẻ, thực lực lại cường hãn như thế!

Nhìn biểu lộ của Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương có chút nghi hoặc, vốn hắn cho rằng mình nói ra thân phận, Tô Dật này sẽ hoảng sợ trả lại Túi Không Gian cho hắn.

Nhưng bây giờ nhìn thần sắc của đối phương, là không có ý trả lại a, sắc mặt cũng không có bị hù dọa, cái này để Tư Đồ Mục Dương cực kỳ nghi hoặc.

- Ừm!

Tư Đồ Mục Dương chỉ có thể cứng ngắc gật đầu, tên này nói mình mạnh, cái này khiến hắn có chút ngượng ngùng!

- Có chơi có chịu, ngươi thua, nhưng ngươi là con trai của chưởng môn, ta sẽ không làm khó ngươi.

Tô Dật rất nhiệt tình, còn kém cùng Tư Đồ Mục Dương kề vai sát cánh, ánh mắt âm thầm chuyển động, tiếp tục nói:

- Như vậy đi, ta không ép ngươi làm tùy tùng, nhưng ở trong Vạn Kiếm chiến trường, ngươi và ta liên thủ, chúng ta kết minh, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, như thế nào?

- Chúng ta kết minh…

Tư Đồ Mục Dương hơi kinh ngạc.

- Túi Không Gian của ngươi, sau này ta sẽ trả lại cho ngươi, trước thay ngươi bảo quản, đan dược trị thương này ngươi cứ dùng, nghe nói những đệ tử thân truyền kia đều rất mạnh, sau khi chúng ta kết minh, đến lúc đó phần thắng sẽ càng lớn, ngươi cảm thấy thế nào?

Tô Dật vừa nói vừa cười, lấy ra đan dược trị thương đưa cho Tư Đồ Mục Dương.

- Không thích hợp, Tô Dật lão đại quá nhiệt tình...

Nhìn Tô Dật, trong lòng Trương Khánh, Lưu Ký, Uông Phiền... thầm hô không thích hợp, bộ dáng nhiệt tình kia của Tô Dật, rõ ràng giống như đối đãi đám đệ tử nội môn, vừa đánh cướp vừa nhiệt tình, sợ là không có chuyện tốt.

Chỉ là Trương Khánh, Uông Phiền… nghĩ không ra dụng ý khi Tô Dật muốn kết minh với Tư Đồ Mục Dương, chẳng lẽ nhìn trúng thực lực của Tư Đồ Mục Dương sao.