← Quay lại trang sách

Chương 438

Mắt trần có thể thấy, sau vai Tô Dật ngưng tụ ra một đôi sí dực đỏ thẫm, chậm rãi mở rộng ra, ánh sáng dập dờn, mỏng như cánh ve, đường cong ưu mỹ linh động.

- Phần phật...

Hai cánh vỗ, ở trong mấy ánh mắt kinh hãi, thân thể Tô Dật lên cao, bốn phía bụi đất tung bay, cát bay đá chạy.

Một cỗ uy thế cường đại từ trong thân thể Tô Dật phun trào ra, để hư không bốn phía chấn động.

- Tô Dật cũng biết bay...

Nhìn hai cánh sau vai của Tô Dật, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh… đều có chút trợn tròn mắt.

Át chủ bài trên người Tô Dật, quả thực là tầng tầng lớp lớp.

- Ngươi có cánh, ta cũng có!

Ánh sáng đỏ thẫm phun trào, Tô Dật nhàn nhạt nói, Phù Diêu Bách Biến Bộ tầng thứ ba, có thể ngưng tụ hai cánh.

- Ngươi cũng có Phong thuộc tính!

Tư Đồ Mục Dương xác định, kẻ trước mắt này cũng có Phong thuộc tính, hai cánh tràn ngập ánh sáng đỏ thẫm kia do nguyên khí ngưng tụ, không phải bạch sắc mà Phong thuộc tính nên có, cái này rất kỳ lạ, nhưng rõ ràng là Phong thuộc tính.

Trong lúc giao thủ, Tư Đồ Mục Dương cảm ứng được Tô Dật có ít nhất bốn loại thuộc tính.

Dạng thiên tư này quá bình thường, nhưng chiến lực của đối phương lại cực kỳ khủng bố, cái này khiến Tư Đồ Mục Dương nghi hoặc không thôi.

Nhưng rất nhanh, tâm thần của Tư Đồ Mục Dương vững vàng lại, vẫn bễ nghễ như vậy.

Trong lòng Tư Đồ Mục Dương nghiêm nghị, đệ tử ngoại môn kia quá cường đại, lần lượt vượt qua hắn đoán trước, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

Có điều Tư Đồ Mục Dương không uể oải, hắn không tin mình không làm gì được tên này.

Tư Đồ Mục Dương nhìn Tô Dật, Ngự Phong Chiến Khải phóng ra hào quang óng ánh.

- Kết thúc đi!

Bỗng dưng, khí tức hắn tăng vọt, Tư Đồ Mục Dương vỗ cánh đánh tới, cuồng phong ô ô rung động, hào quang óng ánh như mặt trời bốc lên, một chân trực tiếp đạp xuống.

Một cước này, cường thế mà sắc bén!

- Bạo Phong Hãi Lãng Cước!

Tư Đồ Mục Dương quát khẽ, hư không sôi trào, cuồng phong bao phủ, để Man Thú, đám người Hứa Giai Tuệ ở bốn phía run rẩy.

Một cước đạp xuống, như muốn đạp vỡ hư không!

Quang mang và phong bạo hội tụ, âm vang điếc tai, khiến lòng người run rẩy!

- Vậy thì kết thúc đi!

Giờ khắc này trong mắt Tô Dật có hàn quang lấp lóe, Phù Diêu Bách Biến Bộ ngưng tụ sí dực lơ lửng trên không, ánh sáng rạng rỡ, thủ ấn sớm đã ngưng kết

Oanh!

Hết thảy rất nhanh, trong nháy mắt ngưng tụ, nguyên khí bao trùm hai chân, ánh sáng nhanh chóng khuếch tán, như trên hai chân lưu động từng đường vân thần bí cổ lão, có phù văn tuôn ra, khí tức cuồn cuộn.

Chỉ một sát na, trong mắt Tô Dật như có lôi điện lấp lóe, sắc bén khiếp người, khí chất như Thần Ma trọng sinh, bào xám bào phần phật, tóc đen phồng lên bay múa, khí thế trên người mang theo lôi đình chi nộ, cường đại mà khủng bố!

Thực lực của thiếu niên này, Tô Dật đã thăm dò qua, Nguyên Linh cảnh nhị trọng, chiến lực lại viễn siêu Nguyên Linh cảnh nhị trọng bình thường, cộng thêm các loại vũ kỹ và Ngự Phong Chiến Khải, càng như hổ thêm cánh

Giương cánh hư không, một cước kia đã rơi xuống, hai chân Tô Dật phát sáng, khí tức càng cường đại, khiến người ta run rẩy.

- Ngao ô...

Loại khí tức này, làm cho Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, Hắc Minh Yêu Ngao… phủ phục, ánh mắt kinh hãi.

- Bát Hoang Nộ, Bạo Ảnh Toái Cửu U!

Trong tiếng gầm, thân hình Tô Dật bỗng nhiên vỗ cánh bay cao.

- Vù vù...

Hai chân nhanh như thiểm điện, nháy mắt giống như có vô cùng vô tận dấu chân đá ra, ánh sáng hội tụ, cùng một cước phong bạo kia hung hăng va chạm, nhất thời hào quang óng ánh như mặt trời nổ tung.

Oanh!

Khí tức bực này, bá đạo vô song, uy nghiêm hủy diệt!

Phanh phanh phanh…

Hư không oanh minh, không gian giống như vặn vẹo, ánh sáng năng lượng khuấy động, uy áp hiển hách!

Ken két...

Phía dưới mặt đất vỡ ra, hư không run rẩy, dãy núi oanh minh, bao phủ hết thảy.

- Ngao ô…

Ở dưới khí tức đáng sợ như thế, làm đám Man Thú rung động, gào thét hô ứng.

Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Lưu Ký… thân bất do kỷ lui về phía sau, hoảng hốt tránh né dư âm, ánh mắt đã sớm nghẹn họng nhìn trân trối.

- Phốc...

Giữa không trung, thân hình Tư Đồ Mục Dương thẳng tắp bay ngược, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cắm ở trên mặt đất.

- Xoẹt!

Tô Dật hạ xuống, nhìn thẳng Tư Đồ Mục Dương.

- Phốc phốc...

Tư Đồ Mục Dương còn thổ huyết, ánh sáng của Ngự Phong Chiến Khải ảm đạm, khóe miệng máu chảy, sắc mặt trắng bệch, cùng lúc trước bễ nghễ tự tin tưởng như hai người, có điều vẫn lộ ra bất phàm, khí chất không thay đổi.

Giãy dụa đứng dậy, Tư Đồ Mục Dương miễn cưỡng đứng lên, hai cánh phía sau xuất hiện vết nứt, lại nhìn Tô Dật, trong ánh mắt không khỏi có chút kinh hãi.

Một chiêu cuối cùng, Tư Đồ Mục Dương đã biết thực lực chân chính của gia hỏa trước mắt này.

Ở dưới khí tức đáng sợ kia, giống như để hắn bị áp chế, linh hồn run rẩy.

- Ngươi đến cùng là ai?

Tư Đồ Mục Dương mở miệng, lau sạch vết máu, thanh âm vẫn rất thanh thúy, nhưng thiếu mấy phần tự tin và kiêu ngạo, bởi vì hắn kiến thức đến đối phương thần bí và bất phàm.

- Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, Tô Dật!

Tô Dật nhìn Tư Đồ Mục Dương, từng bước một tới gần, ánh sáng đỏ thẫm tràn ngập, hai cánh mở rộng giống như Chiến Thần.

- Ngươi chính là Tô Dật...

Tư Đồ Mục Dương nhịn không được kinh hô, ánh mắt thầm thay đổi.

Thời điểm tiến vào Vạn Kiếm chiến trường, phụ thân cố ý thông báo hắn, chớ xem thường đám đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn, nhất định phải chú ý một gia hỏa tên là Tô Dật, tốt nhất không nên trêu chọc đối phương.

Trong lòng Tư Đồ Mục Dương không phục, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Môn, hắn sợ ai chứ, Tô Dật kia có thể có bao nhiêu bản sự, không tin mình không cách nào chiến thắng.

Thậm chí Tư Đồ Mục Dương còn cố ý đi tìm Tô Dật, muốn nghiệm chứng thực lực của mình.

Mà bây giờ gặp phải Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương bị đả kích rồi.

- Ngươi thua!

Tô Dật đi đến trước mặt Tư Đồ Mục Dương, nhìn đối phương nói:

- Nếu không phục, có thể tiếp tục!

Ánh mắt Tư Đồ Mục Dương co giật, hắn không muốn nhận thua, hắn cảm thấy mình còn có lực đánh một trận.

Thế nhưng nhìn khí thế của Tô Dật, trong lòng Tư Đồ Mục Dương lại thầm run rẩy, rất rõ ràng tình huống của mình bây giờ, nếu như tiếp tục động thủ, sợ là mình không có bất kỳ phần thắng nào.

- Xác thực, ta thua.

Mấy tức sau, Tư Đồ Mục Dương cắn răng, Ngự Phong Chiến Khải thu liễm, bộ dáng có chút chật vật, nhìn Tô Dật nói:

- Sau khi ra Vạn Kiếm chiến trường, ta nhất định sẽ chiến thắng ngươi!

- Hắc hắc, cái kia là việc sau này.

Tô Dật cười, thu liễm hai cánh, nói với Tư Đồ Mục Dương:

- Nguyên đánh bạc chịu thua chứ!