Chương 460
Các ngươi mang cái đầu heo kia tới, ta giúp các ngươi nướng, khen thưởng các ngươi.
Nhìn Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Lang Đầu Yêu Bức Vương, Tô Dật mở miệng, đầu lâu của Song Đầu Yêu Liệp quá xấu xí, sợ ăn có bóng ma tâm lý, có điều có thể nướng cho Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Lang Đầu Yêu Bức ăn.
Nghe vậy, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn vội vàng mang đầu lâu của Song Đầu Yêu Liệp tới, ánh mắt chờ mong giao cho Tô Dật.
Đầu lâu của Song Đầu Yêu Liệp không nhỏ, chừng hai trăm cân, để lên giá nướng có chút khó khăn.
Tô Dật nướng rất nghiêm túc, mặc dù mình không ăn, nhưng đây là tôn trọng tối thiểu nhất đối với thức ăn.
Rốt cục, thịt nướng chín vàng, mùi thịt tràn ngập, lộng lẫy mê người, để người nào cũng nhịn không được nuốt nước miếng.
- Các ngươi mỗi người một nửa, chia ra đi!
Tô Dật chẻ đầu lâu của Song Đầu Yêu Liệp ra làm hai, nhiệt khí cuồn cuộn, mùi thơm xông vào mũi, ném cho Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Lang Đầu Yêu Bức Vương đã sớm chảy nước bọt.
- Thơm quá, ta nếm thử trước!
Rất lâu không có ăn ngon, Tô Dật sớm không nhịn được, xé xuống một miếng thịt trên cánh Xích Diễm Yêu Ưng, trực tiếp nhét vào trong miệng.
Miệng đầy mùi thịt, vào miệng tan đi, dư vị vô cùng, làm vẻ mặt hắn say mê.
- Ừm, ăn ngon thật.
Tô Dật khép hờ hai mắt, vẫn còn có chút dư vị, không hổ là thịt của Xích Diễm Yêu Ưng tu vi Yêu Linh cảnh ngũ trọng, chất thịt quá ngon rồi.
Nhìn vẻ mặt Tô Dật say mê, Trương Khánh, Lưu Ký, Tư Đồ Mục Dương… không khỏi nuốt nước bọt.
Thân là người tu hành, tuy tu vi của bọn họ còn không cao, nhưng bình thường không cần ăn uống, tuy ngũ cốc hoa màu là đồ tốt, nhưng đối với tu luyện giả mà nói, lại có thể sinh ra không ít uế khí.
Nhưng dục vọng ăn uống, lại là bản năng của con người.
Đặc biệt Tô Dật nướng là thịt Man Thú Yêu Linh cảnh ngũ trọng, mùi thịt và màu sắc để Trương Khánh, Tư Đồ Mục Dương… thèm nhỏ dãi, căn bản khó có thể dằn được.
- Đến, cùng ăn a.
Tô Dật mở to mắt, ăn như hổ đói, đồng thời hô hào Tư Đồ Mục Dương, Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ... cùng ăn.
- Nhìn thật ngon.
Trương Khánh, Lưu Ký… đã sớm không nhịn được, cùng nhau nhào lên.
Hứa Giai Tuệ cũng không khách khí, có điều so với Trương Khánh, Lưu Ký thì ưu nhã hơn nhiều.
Tư Đồ Mục Dương xoắn xuýt, nhưng cuối vẫn không nhịn được.
- Ăn ngon thật, cái này là mỹ vị nhân gian a!
Mà khi một miếng thịt nướng vào trong bụng, sắc mặt Tư Đồ Mục Dương thay đổi, dư vị vô cùng, hắn chưa từng ăn ngon như vậy.
- Ngon thì ăn nhiều một chút.
Tô Dật vỗ vai Tư Đồ Mục Dương, rất khách khí nói.
Tư Đồ Mục Dương không thèm để ý tới Tô Dật, ăn như gió cuốn.
- Ngao ô...
Giờ phút này, Song Đầu Yêu Liệp, Xích Diễm Yêu Ưng, Bát Dực Yêu Mãng… lại xuất hiện lần nữa, chật vật đi đến, bộ dáng thê thảm.
Chúng nó là trở về đưa Kiếm Văn Thạch và linh dược bảo vật, không dám không nghe theo, sợ Tô Dật sẽ đi sào huyệt của chúng nó.
- Cánh của ta!
- Thịt của ta!
Mà khi nhìn thấy mấy người ăn như gió cuốn, Xích Diễm Yêu Ưng và Bát Dực Yêu Mãng kém chút sụp đổ.
Chúng nó liếc một chút liền nhận ra, mấy người kia ăn là thịt của chúng nó.
Tận mắt nhìn thịt của mình bị người ăn, nướng còn thơm như vậy, tâm tình của Bát Dực Yêu Mãng và Xích Diễm Yêu Ưng cực kỳ phức tạp.
Song Đầu Yêu Liệp cũng không chịu nổi, nhìn một cái đầu của mình bị Lang Đầu Yêu Bức và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn gặm chỉ còn lại xương cốt.
Thiết Giáp Sư Thứu, Ngân Tinh Độc Hạt… ánh mắt rung động, tuy cái này không phải đang ăn thịt chúng nó, lại cực kỳ kinh hãi a.
Cho tới nay, đều là Man Thú ăn người, chúng nó chưa từng nhìn thấy, lại có người hung tàn ăn chúng nó như vậy.
- Ục ục...
Chỉ là ngửi được mùi thơm kia, Ngân Tinh Độc Hạt lại âm thầm nuốt nước bọt.
Bát Dực Yêu Mãng, Xích Diễm Yêu Ưng, Song Đầu Yêu Liệp phẫn nộ, hận không thể liều mạng, nhưng sau cùng lại đều nhịn xuống.
Chúng nó rất rõ ràng thiếu niên kia khủng bố, nếu như lại gây chuyện, vậy kết quả cũng chỉ là thêm chút thức ăn mà thôi.
Sau đó Bát Dực Yêu Mãng, Xích Diễm Yêu Ưng… ngoan ngoãn nộp Kiếm Văn Thạch, linh dược, còn có bảo vật lên.
Tô Dật rất hài lòng, thu vào Túi Không Gian, mắt lộ ra ý cười, nhìn Xích Diễm Yêu Ưng, Bát Dực Yêu Mãng… nói:
- Các ngươi vất vả, có muốn ăn chút hay không.
- Không, không!
Đám thú Bát Dực Yêu Mãng vội vàng lắc đầu, nhanh chóng lùi lại, nhìn mấy người kia ăn như hổ đói, sợ vạn nhất thịt không đủ, vậy thì xui xẻo.
Ngân Tinh Độc Hạt, Song Đầu Yêu Liệp cũng không dám lưu lại, giờ phút này hận không thể nhanh chóng rời đi.
Vạn nhất thiếu niên kia thay đổi khẩu vị, muốn ăn thịt chúng nó thì làm sao bây giờ.
- Ăn hết đi, đừng lãng phí.
Tô Dật ăn như hổ đói, những thịt Man Thú này không chỉ mùi vị ngon, trong máu thịt còn ẩn chứa năng lượng, ăn nhiều một chút, có thể luyện hóa để bản thân sử dụng.
Mấy người ở trong màn đêm, vây quanh đống lửa, ăn như gió cuốn, miệng đầy dầu mỡ.
Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, Lang Đầu Yêu Bức Vương đã sớm ăn xong, ở một bên nhìn, ánh mắt cực kỳ phức tạp, vị đại nhân nhà mình này thật là nhân loại sao, hung tàn như vậy, so với Man Thú còn muốn Man Thú hơn a.
Hơn nửa canh giờ sau, mấy chục cân thịt của Bát Dực Yêu Mãng và cánh Xích Diễm Yêu Ưng, đều bị mấy người giải quyết, từng cái ợ no, mặt mũi tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
- Ăn ngon thật, quá mỹ vị.
Tư Đồ Mục Dương ăn đến cao hứng, hắn đột nhiên cảm giác, đi cùng với Tô Dật, giống như càng ngày càng thú vị.
- Thổ nạp đi, trời sáng lại xuất phát!
Tô Dật vỗ cái bụng tròn vo, ợ một cái nói.
Một trận đại chiến, tuy nhìn như lực áp mấy Man Thú kia, nhưng Tô Dật rõ ràng, vì tốc chiến tốc thắng, hắn không ngừng dùng át chủ bài, toàn lực mà làm, đã sắp tiêu hao hầu như không còn, ăn nhiều thịt Man Thú như vậy, chính là thời điểm thổ nạp điều tức, luyện hóa để bản thân sử dụng.
Rất nhanh, mấy thân ảnh ngồi xếp bằng, mỗi người thổ nạp, dần dần bị ánh sáng bao phủ.
Đây là sào huyệt của Lang Đầu Yêu Bức, những Man Thú đầu lĩnh ở xung quanh đều đã vô cùng thê thảm, mọi người cũng không cần lo lắng cái gì.
Rất nhanh, trên người bọn họ đều bao phủ ánh sáng nguyên khí, có năng lượng ba động.
Đêm, khắp nơi yên tĩnh, trăng mờ sao sáng, bầu không khí tự dưng có chút ngột ngạt.
Trong địa hình rộng lớn, giấu ở trong đại thụ che trời và cự thạch bốn phía, giờ phút này có không ít người xuất hiện, bộ dáng từng người đều cực kỳ chật vật.