← Quay lại trang sách

Chương 463

Đều là ngươi xuất lực, ta cũng không có giúp đỡ được gì.

Tư Đồ Mục Dương có chút xấu hổ, trong vài ngày này, chuyện hắn làm nhiều nhất, là giúp Tô Dật dẫn ra những Man Thú kia, tất cả Man Thú đều là Tô Dật đối phó.

Theo tiếp xúc, Tư Đồ Mục Dương phát hiện, cảm thấy đi theo bên người gia hỏa khủng bố này, cũng có chút không tệ, hết thảy đều hoàn toàn mới lạ.

Tuy mạo hiểm, nhưng cực kỳ kích thích.

Tư Đồ Mục Dương nhìn thiếu niên hung hãn trước mắt, càng ngày càng cảm thấy hợp ý, có chút sùng bái, loại cảm giác này cực kỳ vi diệu.

- Ngươi đương nhiên xuất lực, ngươi dẫn dắt nhiều Man Thú rời đi như vậy, chúng ta nói qua có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia nha!

Tô Dật nói, rất nghiêm túc.

Tư Đồ Mục Dương cười khổ, cũng không nói thêm gì nữa hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?

Mấy ngày nay, mặc dù đều là Tô Dật xuất thủ, nhưng loại tràng diện kinh động tâm phách kia, đối mặt nhiều Man Thú cường hãn như vậy, cũng làm cho Tư Đồ Mục Dương được ma luyện, đối với sự tình sau đó cũng càng thêm mong đợi.

- Phụ cận không có linh dược gì, đi hiểm địa đi!

Tô Dật suy nghĩ một chút, ánh mắt có quang mang lướt động, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Lang Đầu Yêu Bức Vương, còn có đám Man Thú đầu lĩnh kia, đều cộng đồng đề cập tới một hiểm địa, truyền ngôn hiểm địa kia thật không đơn giản.

- Ngao...

- Đại nhân, hiểm địa kia rất kỳ quái, không nhất định muốn tìm là có thể tìm được, cửa vào lúc ẩn lúc hiện.

Lang Đầu Yêu Bức Vương nói, hiểm địa kia rất kỳ quái, có rất nhiều thần bí và hung hiểm.

- Đại nhân, nghe nói hiểm địa kia rất hung hiểm, sinh linh đi vào, cơ hồ đều có tiến không ra, rất ít người có thể đi ra được.

Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn mở miệng, mặc dù nó biết không nhiều bằng Lang Đầu Yêu Bức Vương, nhưng cũng đã được nghe nói, dù sao trong Vạn Kiếm chiến trường cũng chỉ lớn như thế, có cái gì cũng truyền ra.

- Chỗ kia thậm chí ngay cả nhân loại cũng không biết, cửa vào lúc ẩn lúc hiện, nhưng quá hung hiểm, khí tức bên trong rất đáng sợ, cho nên xem như có sinh linh phát hiện cửa vào, cũng không dám tiến vào, trước kia phàm là sinh linh đi vào, liền không có nhìn thấy đi ra!

Lang Đầu Yêu Bức tim đập nhanh, nói tới địa phương thần bí kia, cũng cực kỳ kiêng kị.

Thần Kiếm Môn cũng không biết, vậy khẳng định có chỗ đặc biệt, nói không chừng thật có đại cơ duyên.

Trong lòng Tô Dật thầm nhủ, từ trong miệng Lang Đầu Yêu Bức Vương và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, cũng không khó biết được hiểm địa kia rất hung hiểm, sinh linh đi vào cơ hồ đều không thể ra.

- Đi xem tình huống một chút lại nói.

Một lát sau, Tô Dật làm ra quyết đoán, tính toán trước đi xem tình huống một chút lại nói.

Từ trong miệng Lang Đầu Yêu Bức Vương và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, Tô Dật cẩn thận lý giải tình huống của hiểm địa kia.

Hiểm địa kia rất thần bí, gần đây mới xuất hiện nhiều một ít, thường xuyên có cửa vào, cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân Thần Kiếm Môn không biết.

Còn về cửa vào của hiểm địa, trước kia có xuất hiện chưa, Lang Đầu Yêu Bức Vương và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn cũng không dám xác định, chí ít chúng nó đều không biết.

Tuy cửa vào lúc ẩn lúc hiện, nhưng có khu vực đại khái, đều xuất hiện ở trong dãy núi phụ cận.

Sưu sưu...

Mọi người cưỡi Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn lên đường, bay về phía sơn mạch có cửa vào hiểm địa.

Tuy khoảng cách không gần, nhưng có tốc độ của Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, ngược lại không có tốn bao nhiêu thời gian.

Dãy núi trùng điệp, đây là một rừng rậm viễn cổ, đại thụ xum xuê, như từng mái che, cành lá rậm rạp, xanh um tươi tốt, dao động như biển.

Đại thụ thẳng tắp, ở dưới màn trời vắng vẻ lộ ra nghiêm túc mà tráng lệ.

Nơi này quá lớn, đám người Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương, Hứa Giai Tuệ hạ xuống, giống như bị rừng rậm viễn cổ nuốt hết.

Bốn phía đều là rừng rậm thâm sơn, đại thụ che trời, vạn mộc cao chót vót.

- Đại nhân, hẳn ở chung quanh đây, nơi đây còn có vài Man Thú cường đại!

Lang Đầu Yêu Bức nhắc nhở Tô Dật, đối với nơi này, nó có chút lý giải.

Cửa vào có thể ngộ nhưng không thể cầu, gặp được mà nói, Tô Dật sẽ điều tra một phen, nhìn xem có thể có thu hoạch gì hay không.

Sau nửa canh giờ, Tô Dật thật đúng là có thu hoạch, chỉ là thu hoạch này không phải chỗ tốt gì, mà là một Man Thú đánh lén, một dị thú giống như vượn không phải vượn, răng nanh trong vắt, toàn thân tràn ngập thanh quang, móng vuốt như câu, từ trên đại thụ che trời lao xuống, đánh lén Hứa Giai Tuệ.

Hưu...

Móng vuốt nó sắc bén, trên đầu ngón tay ánh sáng quanh quẩn, vô cùng sắc bén, vặn vẹo không khí, mang theo lực lượng bành trướng hung hãn.

Lặng yên không một tiếng động, dị thú này có thiên phú đánh lén, vô thanh vô tức đánh giết ra, đột nhiên công kích, tốc độ nhanh như sấm sét.

Tô Dật cảm ứng được, nhưng tốc độ kia quá nhanh, viện thủ đã chậm.

- Cẩn thận!

Một đạo bạch quang lướt đi, thân hình Tư Đồ Mục Dương xuất hiện ở sau lưng Hứa Giai Tuệ, một quyền vung ra, ngăn cản công kích.

Phốc...

⚝ ✽ ⚝

Cả hai va chạm, cơ hồ là bẻ gãy nghiền nát, Tư Đồ Mục Dương bị đẩy lui, thân thể trùng kích ở trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Ngao!

Đao quang như điện, ánh sáng đỏ thẫm tràn ngập, trong lúc mơ hồ như có tiếng long ngâm.

Tô Dật xuất thủ, Cuồng Long Tam Đao Phách Vương Trảm bổ ra, đao quang màu đỏ như núi lửa phun trào.

Trong mắt dị thú bị đao quang màu đỏ bao phủ, uy thế mạnh mẽ bá đạo, nó không khỏi biến sắc, toàn thân phát sáng, giơ tay chống cự đao quang.

Ù ù...

Bốn phía cát bay đá chạy, có đại thụ che trời bẻ gãy, đao quang cường đại lại bị chống cự được.

Ngao...

Lang Đầu Yêu Bức Vương đánh giết xuống, trực tiếp thi triển Huyết Sát Mê Chướng, khí tức huyết sát tràn ngập ra, bao phủ bốn phía.

Rống...

Dị thú gào thét, toàn thân có ánh sáng màu xanh bao trùm, nhưng lập tức bị dìm ngập ở trong khí tức huyết sát.

Khí tức huyết sát bao phủ hết thảy, để không ít đại thụ che trời khô héo.

Nhưng khi hết thảy tiêu tán, thân hình Lang Đầu Yêu Bức Vương xuất hiện, ánh mắt có chút ngạc nhiên, dị thú kia lại đào thoát, lặng yên không một tiếng động, không lưu dấu vết.

Trốn!

Tô Dật động dung, dị thú kia thật quỷ dị.

- Ngươi không sao chứ!

Hứa Giai Tuệ đến bên người Tư Đồ Mục Dương, ánh mắt cảm kích, đỡ Tư Đồ Mục Dương lên, vừa rồi nếu không phải Tư Đồ Mục Dương xuất thủ cứu giúp, hiện tại kết cục của nàng có thể nghĩ.

- Không chết được, thụ thương mà thôi, không biết nghiệt súc kia là cái gì, rất mạnh, còn cực kỳ quỷ dị.

Tư Đồ Mục Dương được Hứa Giai Tuệ nâng đứng lên, sắc mặt trắng bệch, một chiêu liền bị trọng thương, ngay cả bộ dạng của Man Thú kia cũng không thấy rõ ràng.

- Cẩn thận một chút, nghiệt súc kia rất khó đối phó.