← Quay lại trang sách

Chương 465

Đêm dài, vắng vẻ.

Oanh!

Bỗng dưng, chỗ sâu trong dãy núi, có quang mang xông ra, như mặt trời mới lên, chiếu rọi tứ phương.

Một cỗ khí tức cường hãn tràn ngập ra.

Trong khí tức này mang theo uy thế khiếp người, giống như có thứ gì xuyên qua vạn cổ đi tới.

Vù vù...

Vài bóng người ở dưới khí tức cường hãn kia vội vàng mở mắt nhìn qua.

Nơi đó ánh sáng loá mắt, giống như thần hà, như có thần tích mở ra, nhưng uy áp trong đó lại khiến người ta lạnh mình tim đập nhanh.

Ngao ô...

Lang Đầu Yêu Bức Vương và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn gào thét, thân thể run rẩy, ở dưới khí tức kia, làm linh hồn của chúng rung động.

- Đại nhân, kia chính là cửa vào hiểm địa!

Lang Đầu Yêu Bức kinh hô, kia chính là cửa vào, thế mà thật gặp được.

Sưu sưu...

Thân hình Tô Dật lướt tới, dưới chân nguyên khí dập dờn, thân hình trong nháy mắt biến mất tại nguyên chỗ.

Một lát sau, trên hạp cốc vắng vẻ, một vết nứt không gian xuất hiện, bốn phía tràn ngập thần hà.

Trong vết nứt, u ám thâm thúy, sâu không thấy đáy, trong lúc mơ hồ có âm thanh quỷ khóc thần gào tràn ra, có thú hống gào thét, chấn tâm hồn người!

- Chính là cái này, đây là cửa vào, thời gian xuất hiện cũng không dài, sau khi sinh linh tiến vào, thì không có nhìn thấy đi ra.

Lang Đầu Yêu Bức nói, đối mặt khí tức cường hãn kia, trong lòng không tự giác kiêng kị, không dám tới gần.

Ngao ô...

Trong khe hở, mơ hồ truyền ra âm thanh thú hống, để Tô Dật nhíu mày, cảm giác khí tức kia rất không tầm thường.

- Chúng ta thật muốn đi vào sao?

Thần sắc của Tư Đồ Mục Dương có chút do dự, cảm ứng được khí tức cường hãn kia, làm tim hắn đập nhanh.

Trương Khánh, Lưu Ký, Hứa Giai Tuệ, Uông Phiền, Đàm Siêu không nói gì, một mực đứng ở phía sau, càng đến gần cửa vào, thì càng làm bọn hắn run sợ.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, thật đúng là gặp cửa vào, đây là thiên ý, là cơ duyên, không thể bỏ lỡ!

Suy nghĩ một hồi, Tô Dật cắn răng quyết đoán.

Vốn không tìm được cửa vào thì coi như thôi, nhưng bây giờ cửa vào xuất hiện, đây là cơ duyên, là thiên ý, cầu phú quý trong nguy hiểm, cửa vào này ngay cả Thần Kiếm Môn cũng không biết, nói không chừng thật có vật gì tốt.

- Trong này tựa hồ rất nguy hiểm.

Hứa Giai Tuệ có chút bận tâm, nhắc nhở Tô Dật.

- Chính các ngươi lựa chọn, ta vào xem trước.

Tô Dật nghiêm mặt nói, trong cửa vào hung hiểm không biết, sinh tử khó liệu, mình cũng không có nắm chắc, hết thảy đều là không biết, cho nên không có cách nào bảo đảm an nguy của người khác.

- Các ngươi cũng vậy, có vào hay không tự mình lựa chọn, nếu không nguyện ý vào, các ngươi cũng được tự do, đều tự rời đi đi.

Tô Dật nhìn Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Lang Đầu Yêu Bức Vương nói, trong cửa vào này hung hiểm không biết, tuy Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Lang Đầu Yêu Bức Vương đều không tầm thường, nhưng nếu mình cũng không thể ứng phó, như vậy Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Lang Đầu Yêu Bức Vương càng không giúp đỡ được cái gì.

Nói xong Tô Dật cất bước, trực tiếp đi vào vết nứt không gian.

Cửa vào nhìn như sâu không thấy đáy, tràn ngập thần hà, ánh sáng loá mắt, theo thân hình Tô Dật đi vào, như đá chìm đáy biển, nhất thời nuốt hết thân hình của hắn.

Ánh mắt Lang Đầu Yêu Bức Vương, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn nổi lên ánh sáng, tựa hồ trầm tư, cuối cùng song song tiến vào theo.

Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh cũng không có bao nhiêu do dự, mặc dù kiêng kị, nhưng vẫn đi theo vào.

Lưu Ký, Đàm Siêu, Uông Phiền cũng theo sát.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, ai sợ ai!

Tư Đồ Lưu Vân quệt miệng, cũng đi theo vào.

Trong cửa vào, là thông đạo u ám, bốn phía ánh sáng tối tăm.

Chỉ có ánh sáng như ẩn như hiện lấp lóe, giống như ma trơi, nương theo âm thanh thú hống truyền ra, khiến lông tơ người ta dựng thẳng.

Lối đi này không phải thực, nhưng cũng không phải hư huyễn, giống như giữa thực và huyễn kết hợp, sâu không thấy đáy, thăm thẳm um tùm.

Thân hình Tô Dật đi tới, cảm ứng được một cỗ uy áp cường đại, như xuyên thấu thời gian, từ viễn cổ tràn ngập đến.

Sưu sưu...

Lang Đầu Yêu Bức Vương, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Tư Đồ Mục Dương theo thứ tự đi ra, xuất hiện ở sau lưng Tô Dật, cảm giác được khí tức cường hãn trong lối đi, làm bọn hắn đều bị áp chế.

- Các ngươi đều đến sao!

Tô Dật quay đầu, khẽ cười khổ.

- Đi thôi, ta ngược lại muốn xem xem trong này có cái gì?

Tư Đồ Mục Dương nói, dù sao đã tới, cũng có chút mong đợi.

- Thông đạo này giống như sâu không thấy đáy, mọi người cẩn thận.

- A...

Không bao lâu, Hứa Giai Tuệ rít lên một tiếng, kinh động mọi người.

- Làm sao vậy?

Tô Dật ngưng thần hỏi.

- Thật nhiều bạch cốt!

Sắc mặt Hứa Giai Tuệ trắng bệch, nhìn qua một bên, chỗ kia lại có một đống bạch cốt âm u.

Từ trên đống xương trắng nhìn, là của nhân loại, nên Hứa Giai Tuệ mới vô ý thức hét lên.

- Cẩn thận một chút.

Tô Dật nói, lối đi này rất thần bí, cực kỳ quỷ dị.

Mọi người cẩn thận từng li từng tí đi thẳng về phía trước, trong thông đạo bạch cốt càng ngày càng nhiều, có không ít xương thú, thậm chí còn có không ít thi khô.

- Đây là Lão Ngưu kia, truyền ngôn nói nó tiến vào cửa vào này, không nghĩ tới thật chết ở bên trong!

Lang Đầu Yêu Bức Vương có phát hiện, một thi thể yêu ngưu đã khô quắt, không còn sinh cơ.

Nó biết Lão Ngưu này, tu vi không dưới nó, nhưng vào đây lại chết ở trong thông đạo, cái này khiến Lang Đầu Yêu Bức tim đập nhanh.

Mọi người không nói gì, bầu không khí ngột ngạt đến cực hạn.

Tô Dật phóng thích tâm thần, lực lượng linh hồn một mực nhìn trộm bốn phía, cảnh giác hết thảy.

Rống!

Bỗng dưng, trong lối đi phía trước xuất hiện biến cố, trong không gian hư vô đột nhiên tràn ngập ra ánh sáng đỏ thẫm.

Xoẹt...

Một dị thú toàn thân có vảy chi chít, tràn ngập ánh lửa, đầu sói lưng hổ đuôi bò cạp lao ra, công kích về phía đám người Tô Dật, khí tức mạnh mẽ khiếp người.

- Cẩn thận!

Tô Dật hét lớn, sớm đã làm tốt chuẩn bị, một quyền oanh đi, khí tức bành trướng, ánh sáng đỏ thẫm loá mắt.

⚝ ✽ ⚝

Tiếng vọng ù ù không dứt, hư ảnh dị thú bị oanh nát, hóa thành toái phiến biến mất không thấy gì nữa, nhưng không có bất kỳ máu tươi nào.

- Là hư ảnh, không phải vật sống!

Tô Dật kinh ngạc, Man Thú kia lại không phải vật sống, chỉ là một hư ảnh mà thôi.

Rống...

Bỗng dưng, thời điểm Tô Dật còn kinh ngạc, thông đạo lại chấn động.