← Quay lại trang sách

Chương 466

Thú ảnh vừa vỡ vụn biến mất lại xuất hiện, mang theo khí tức hung hãn giết tới lần nữa.

Tuy dị thú này là vật hư ảo, nhưng giống như vật thực, mùi huyết tinh khiếp người.

Cái này quá quỷ dị, ánh mắt Tô Dật trầm xuống, trở tay rút đao, đao quang tràn ngập, một đao chém xuống.

Đao lướt qua, ánh sáng lan tràn, dị thú bị chém, một đao cắt đứt.

- Rống...

Một màn kinh người xuất hiện, dị thú bị một đao cắt đứt, lại trực tiếp khôi phục, sau đó tiếp tục giết đến.

- Đây là một loại tàn hồn, trừ khi triệt để phá hủy, nếu không không cách nào đối phó!

Tư Đồ Mục Dương kinh hô, hắn nhìn ra manh mối, dị thú này lại là một đạo tàn hồn.

Oanh!

Không có thời gian do dự, đao quang Tô Dật lướt qua, ở dưới Cuồng Long Tam Đao, đao quang như điện, chém dị thú thành toái phiến.

Nhưng rất nhanh, hư không ba động, tàn hồn xuất hiện lần nữa, gào thét như sấm, ánh mắt khiếp người.

Thân là Ngự Hồn Sư, Tô Dật quá hiểu tàn hồn, muốn triệt để phá hủy những tàn hồn này cũng không dễ dàng.

Nhưng đối với mấy tàn hồn này, cũng không phải không có cách nào, công pháp chí cương chí dương chính là khắc tinh.

Những tàn hồn này cũng có thuộc tính, như tàn hồn Hỏa thuộc tính, lấy lực lượng Thủy thuộc tính sẽ có thể áp chế.

- Rống...

Rất nhanh, dị thú lại ngưng tụ, ánh mắt khiếp người nhưng trống rỗng, tiếp tục đánh giết đến.

Oanh!

Áo bào phần phật, từ trong thân thể Tô Dật, có một cỗ khí thế mạnh mẽ lan tràn ra, hắn vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.

- Rống...

Dị thú giống như cảm ứng được cái gì, ánh mắt bản năng tuôn ra vẻ kiêng dè, thân thể run rẩy.

Rất nhanh, ánh mắt dị thú chuyển đổi thành một loại kiêng kị và kinh hãi, trầm thấp gào thét, thân thể ngạnh sanh ngừng bước, lơ lửng giữa không trung, không dám tiến lên nữa.

- Rống...

Nó kinh ngạc nhìn Tô Dật, sau đó chầm chậm lui bước.

- Chuyện gì xảy ra?

Tư Đồ Mục Dương kinh ngạc hỏi.

- Tên này quá thần bí!

Khí tức trên người Tô Dật, giờ phút này Tư Đồ Mục Dương cũng có thể cảm ứng được, hủy diệt uy nghiêm, bá đạo khiếp người, chính là khí tức này để cho tàn hồn kia kiêng kị, không còn dám tiến lên.

Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh… lòng còn sợ hãi, thân thể căng cứng.

Lang Đầu Yêu Bức Vương và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn ở dưới khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, thân thể cũng phát run, theo bản năng nằm sấp xuống.

Thần sắc của Tô Dật hơi thả lỏng, như ý nghĩ của mình, mặc dù những thú ảnh kia là tàn hồn, nhưng dù sao cũng là Man Thú, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vẫn có thể áp chế.

- Phải cẩn thận, chúng ta tiếp tục!

Tô Dật mở miệng, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn mở đường, tiếp tục tiến lên.

- Ngao ô!

Thông đạo sôi trào, ánh sáng lấp lóe, không gian run rẩy, thú hống như sấm.

Theo đám người Tô Dật đi tới, từng hư ảnh Man Thú xuất hiện, dữ tợn lao ra, hung đồng trống rỗng, nhưng tràn ngập khí tức sát lục.

Những hư ảnh Man Thú này xuất hiện, lao về phía đám người Tô Dật, nhưng khi cảm ứng được khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, thì xa xa ngừng bước, sợ hãi rút lui.

- Ngao ô...

Mặt đất bạch cốt sâm sâm, phủ kín thông đạo, phía trên từng con hư ảnh Man Thú gào thét, lộ ra răng nanh trắng như tuyết, mùi huyết tinh xông vào mũi.

Khí tức của những hư ảnh Man Thú này, có chút cường hãn đến cấp độ đáng sợ, thậm chí vượt xa đám thú Lang Đầu Yêu Bức Vương lý giải, cũng may Hỗn Nguyên Chí Tôn Công có thể áp chế.

Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh lạnh mình, hai chân như nhũn ra, cái này quá dọa người rồi.

- Quá hung hiểm, cửu tử nhất sinh a!

Tư Đồ Mục Dương tắc lưỡi, hắn cảm ứng được trong những hư ảnh Man Thú kia, có không ít khí tức thậm chí tiếp cận Yêu Chân cảnh.

Những tàn hồn này vốn khó chơi, một khi động thủ, kết cục có thể nghĩ.

Khó trách nơi đây chỉ vào không ra, vì căn bản không có khả năng đi ra ngoài a.

Tô Dật cực kỳ chăm chú, lấy Hỗn Nguyên Chí Tôn Công áp chế bốn phía, càng đi chỗ sâu, thực lực những tàn hồn này càng mạnh.

Oanh!

Đột nhiên có vô số quang mang, giống như mũi tên, tràn ngập ánh sáng, từ trong hư không xuyên ra.

Đây là mấy chục rễ cây giống như sợi rễ thực vật, cũng là hư huyễn, nhưng giống như vật thật, cực kỳ sắc bén, mang theo âm thanh xé gió.

- Là linh vật.

Ánh mắt của Tô Dật âm trầm, đây không phải Man Thú, là một loại tàn hồn linh vật, linh vật giống như Man Thú, đến đẳng cấp nhất định có thể xưng là Yêu tộc.

Thiên địa vạn vật đều có linh, một hoa một cỏ một thạch đều có thể thành yêu.

Xì xì xì...

Rễ cây lướt đến, cũng bị Hỗn Nguyên Chí Tôn Công ảnh hưởng, Tô Dật nhanh chóng xuất thủ, xích hỏa tràn ngập, Hỏa thuộc tính ngưng tụ liệt diễm, nguyên khí mãnh liệt, đốt cháy tất cả.

Oanh!

Bỗng dưng có hào quang rực rỡ xuất hiện, khí thế cường hãn lan tràn ra.

Hào quang óng ánh mãnh liệt, bao phủ về phía Tô Dật.

- Cẩn thận một chút!

Tư Đồ Mục Dương xuất thủ, kích hoạt Ngự Phong Chiến Khải, muốn chia sẻ cho Tô Dật chút áp lực, nguyên khí Phong thuộc tính trên người gào thét, giống như phong bạo đánh tới.

⚝ ✽ ⚝

Nhưng rất nhanh, Tư Đồ Mục Dương bị đánh bay, trong miệng thổ huyết.

Ngay cả Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh cũng bị dư âm đánh bay, lảo đảo ngã xuống đất.

- Ngao!

Lang Đầu Yêu Bức Vương rống to, sói tru điếc tai, khí tức huyết sát sôi trào, bao phủ phía trước.

Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn bạo phát kim quang, vỗ cánh âm vang rung động.

Hai con Man Thú đồng loạt ra tay, ngăn cản công kích.

Nhưng quang mang kia quá cường đại, Lang Đầu Yêu Bức Vương cũng không thể ngăn cản, thì đừng nói Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, trực tiếp bị đánh bay.

Oanh!

Ánh mắt Tô Dật tràn ngập ánh sáng đỏ thẫm, Cuồng Long Tam Đao Phách Vương Trảm bổ ra, đao quang như điện, bao phủ tứ phương, khí tức mạnh mẽ, thế như điên long!

Quang mang kia rốt cục bị ngăn cản, ánh sáng vỡ vụn.

Nhưng chỉ là ánh sáng vỡ vụn mà thôi, lộ ra một bóng người.

Thân ảnh này hư huyễn, trong con ngươi trừ ánh sáng doạ người, thì khuôn mặt thoạt nhìn như trung niên, có khi giống thanh niên, biến hóa khó lường.

- Là người!

Đám người Hứa Giai Tuệ đứng lên, rất kinh ngạc.

- Cũng là tàn hồn mà thôi!

Tư Đồ Mục Dương đứng lên, trong miệng mang theo vết máu, bộ dạng rất chật vật, vết thương cũ chưa lành, hiện tại lại thêm vết thương mới.

Thân ảnh kia xuất hiện, mắt nhìn Tô Dật, cảm ứng được khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, ánh mắt vô hồn, đánh thẳng về phía Tô Dật.

Tô Dật vung đao, trong âm thanh trầm đục, trực tiếp bị đẩy lui, khí huyết cuồn cuộn, cổ họng ngòn ngọt, kém chút phun ra một ngụm máu tươi.