← Quay lại trang sách

Chương 467

Ánh mắt Tô Dật ngưng trọng, tàn hồn này quá mạnh, viễn siêu những tàn hồn Thú Hình kia.

Vừa rồi Tô Dật bị trọng kích, quan trọng hơn là, tàn hồn này có thể công kích linh hồn, nếu không phải Thiên Nguyên Yêu Hồn cường đại, vừa rồi thương thế sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Oanh!

Thân hình tàn hồn không đình trệ, tiếp tục giết đến.

Tô Dật cắn răng xuất thủ, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công tới cực hạn, thi triển Bát Hoang Nộ, hết thảy thực lực vận dụng đến cực hạn.

Tàn hồn không có bao nhiêu linh trí, nhưng để lại bản năng sát lục, hai con ngươi trống rỗng lấp lóe sát ý, một cước trực tiếp đá về phía Tô Dật.

Cả hai va chạm, thông đạo oanh minh, ánh sáng chiếu rọi, cơn bão năng lượng bao phủ.

Đạp đạp...

Khí tức đáng sợ càn quét, làm cho đám người Tư Đồ Mục Dương, Hứa Giai Tuệ lảo đảo rút lui, thân hình lay động.

Tô Dật lại bị đẩy lui, chân phải run lên, trong thân thể khí huyết cuồn cuộn.

Ngao ô...

Bốn phía thông đạo, còn có mảng lớn thú ảnh tàn hồn gào thét, bạo động.

Những thú ảnh tàn hồn này giống như vật thật, nhưng cảm ứng được khí tức trên người Tô Dật, lại không dám tới gần, chỉ ở phía xa gào thét, làm người ta lạnh mình!

Oanh!

Thân hình tàn hồn tiếp tục đánh giết, khí tức ùn ùn kéo đến, giống như hồng thủy trút xuống ở trong thông đạo, ánh sáng hừng hực!

Sắc mặt Tô Dật đại biến, không có lựa chọn nào khác, toàn lực mà làm, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công tới cực hạn, thi triển Bá Vương Quyền.

- Long...

Cả hai va chạm, lối đi giống như muốn nổ tung, bốn phía ánh sáng loá mắt, như mặt trời dâng lên, bao phủ tứ phương.

- Phốc...

Tô Dật rốt cục nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.

Thân hình tàn hồn lại trong nháy mắt lao tới, con ngươi đỏ hồng, khí tức cường hãn bao phủ ở trên người Tô Dật, chỗ nào cũng có, bay thẳng não hải.

Khí tức này hung lệ tàn bạo, giống như muốn thôn phệ hết thảy.

Nhưng đúng vào lúc này, trong đầu Tô Dật đột nhiên hào quang lấp lóe, có ánh sáng đỏ thẫm phun trào, chấn động tứ phương, như có một vòng thái dương sáng chói chói mắt.

- Phần phật...

Trong nháy mắt, từ thức hải của Tô Dật, có khí tức như liên y chập trùng, mang theo uy nghiêm bá đạo, giống như có thể trấn áp Thái Cổ, ngạo thị thiên địa!

Đây là Thiên Nguyên Yêu Hồn trong đầu Tô Dật, loá mắt hừng hực như thái dương, một loại ánh sáng thần tính lan tràn ra, tán phát trận trận ba động.

Trong chớp mắt, như có lực lượng thần bí xuyên việt thời không, từ Thái Cổ buông xuống, ở trong não hải phát ra trận trận lôi âm.

Trong chớp mắt, ánh mắt của tàn hồn kia trở nên sợ hãi, cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại, giống như gặp quỷ.

- Ken két...

Bỗng dưng, không biết là nguyên nhân gì, thông đạo rạn nứt, phía trước có vết nứt xuất hiện, ánh sáng chiếu rọi, giống như một cửa ra.

Trong lối ra kia có năng lượng thiên địa nồng đậm, nương theo khí tức cổ xưa giống như phủ bụi vài vạn năm hiện lên, khiến người ta rung động.

- Nhanh, đó là lối ra, mau đi ra!

Cảm ứng được khí tức kia, sắc mặt trắng bệch của Tô Dật hiện ra vẻ vui mừng, vội vàng hét lớn, giục đám người Hứa Giai Tuệ, Tư Đồ Mục Dương lao ra ngoài.

- Sưu sưu...

Lần lượt từng bóng người, lập tức dùng toàn lực lao đi.

Từng bóng người lướt đi, chạm vào khí tức cổ xưa kia, tựa như mở ra một cổ địa vài vạn năm không người đặt chân.

Một cỗ năng lượng thiên địa nồng đậm tràn đến, bao phủ mọi người.

Trong này hết thảy không biết, mọi người hoảng hốt lướt đi, cũng âm thầm đề phòng, nguyên khí vận chuyển ở trong kinh mạch.

Cảm thụ được năng lượng nồng đậm và khí tức cổ xưa, trước mắt mọi người sáng chói, làm ánh mắt hơi khép, sau đó hết thảy bình thường lại.

Đây là một cánh rừng, rừng rậm viễn cổ chính thức.

Núi cao rừng rậm, đồi núi cao ngất, hùng vĩ tráng lệ.

Đại thụ che trời đứng vững, dây leo xoay quanh, như Cầu Long chiếm cứ.

Gió núi thổi qua, vạn mộc dập dờn giống như sóng biển.

Mọi người trợn tròn mắt, nơi này giống như thế ngoại đào nguyên, năng lượng thiên địa cực kỳ nồng đậm.

Sắc mặt Tô Dật ngưng trọng, lối ra phía sau đã thần bí biến mất không thấy gì nữa.

Cảnh giác bốn phía, Tô Dật nhét một viên đan dược trị thương vào miệng, âm thầm vận công luyện hóa, khôi phục thương thế.

Năng lượng bốn phía còn nồng đậm hơn Thiên Kiếm Phong không ít, Tô Dật âm thầm nhìn trộm, lực lượng linh hồn khuếch tán, không dám chủ quan chút nào.

Phần phật...

Trong không khí, một cỗ năng lượng nồng đậm tràn tới trước mặt.

Tô Dật cẩn thận ngửi ngửi khí tức tản ra trong không khí.

- Có linh dược!

Tô Dật nói.

Trong khoảng thời gian này Tô Dật thường xuyên tiếp xúc dược tài, trong không khí tràn ngập khí tức linh dược là tránh không khỏi cái mũi của hắn, chung quanh đây tuyệt đối có linh dược.

- Cẩn thận một chút.

Dưới chân nguyên khí phun trào, thân hình Tô Dật lướt đi, tìm kiếm linh dược.

Rất nhanh, Tô Dật tìm được.

- Ta dựa vào, thật nhiều dược tài, còn có linh dược!

Trong mắt Tư Đồ Mục Dương phát sáng, Tô Dật tìm tới không phải một gốc dược tài, mà là một đống lớn.

Một đống Tử Ngọc Phong Lan, chừng mấy trăm gốc, rậm rạp xanh biếc, tràn ngập ánh sáng.

Đây là tài liệu chính luyện chế đan dượcTử Ngọc Nguyên Linh Đan Thần phẩm cao cấp.

Không ít phụ liệu trong đan dược Thần phẩm, cũng có Tử Ngọc Phong Lan tồn tại.

Tử Ngọc Phong Lan, có tác dụng tăng cường nguyên khí, củng cố tu vi, giá trị kinh người.

Mà đây không phải một gốc Tử Ngọc Phong Lan, mà là một mảng lớn, mấy trăm gốc.!

- Nơi tốt!

Tô Dật mừng rỡ, trong mắt toát ra lục quang, đâu còn khách khí nói gì, bắt đầu thu tập, nhổ tận gốc, cẩn thận từng li từng tí, sợ chúng hư hao.

Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh hỗ trợ, Tô Dật cũng cố ý nhắc nhở, nhất định không thể để Tử Ngọc Phong Lan hư hao.

Sau đó Tô Dật không khách khí cất Tử Ngọc Phong Lan mà mọi người thu thập vào Túi Không Gian của mình.

- Huyền Băng Thảo!

- Liệt Viêm Quỳ!

- Linh Nhung Cúc!

- Thất Tinh Tiên Lan!

- Huyết Long Tham!

- Thanh Liên Huyền Dương quả!

-...

Lập tức, ở trong rừng rậm viễn cổ, Tô Dật phát hiện vô số dược tài.

Bên trong có không ít linh dược, nhiều không kể hết.

- Phát tài, thật phát tài rồi!

- Trời ạ, đây là bảo địa, phát tài rồi!

Trương Khánh, Lưu Ký, Đàm Siêu… đi theo ở bên người Tô Dật, trên đường đi cũng coi như mở mang hiểu biết, nhưng bây giờ nhìn thấy nhiều dược tài và linh dược như vậy, vẫn không nhịn được kinh hô, linh dược thật quá nhiều rồi.

Trong rừng rậm này, quả thực là một vườn thuốc to lớn, có vô số dược tài, thậm chí ở ngoại giới tuyệt tích cũng có.