Chương 471
Đó là…
Ánh mắt Tô Dật ngưng kết, những phi cầm từ giữa không trung lướt vào, mới vừa tiến vào trong màn ánh sáng đỏ thẫm, thân thể liền dừng lại ở giữa hư không, ánh mắt kính sợ mà thần phục, hết thảy đứng im, trong thân thân tràn ra một loại hỏa diễm rất nhỏ, sau cùng hóa thành xương thú.
Ào ào ào...
Trên những xương thú này, huyết nhục tinh khí đều bị đốt cháy thành vụ khí, cùng ánh sáng bốn phía dung hợp lại với nhau, còn xương thú thì rơi xuống đất.
Trên mặt đất, những Man Thú kia cũng như thế.
Những Man Thú kia tiến vào màn sáng, liền đứng im, ở trong ánh mắt kính sợ thần phục, trong thân thể tràn ngập hỏa diễm, đốt cháy huyết nhục tinh khí, sau cùng chỉ để lại xương thú.
Những xương thú này ở trong khí tức nóng bỏng, dần dần bị đốt cháy khô.
Đến lúc này, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương mới nhìn rõ ràng.
Đồi núi khổng lồ trước mắt kia, cũng không phải núi thật, mà là do vô số xương thú chồng chất thành, đứng vững ở trong rừng rậm viễn cổ.
Xương thú lít nha lít nhít kia, chồng chất thành ngọn núi!
Vậy số lượng Man Thú chết đi, là nhiều như thế nào!
Những Man Thú kia, tựa hồ còn là tự động đến đây chịu chết, ánh mắt kính sợ thần phục, hoàn toàn không có phản kháng.
Vù vù...
Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương nhịn không được hai mặt nhìn nhau, hít sâu một hơi, nhịn không được nuốt nước bọt.
Đây hết thảy, làm cho Tư Đồ Mục Dương tóc gáy dựng đứng, toàn thân nổi da gà!
Tô Dật giờ mới hiểu được, khó trách tuy rừng rậm viễn cổ tự thành thế giới, năng lượng thiên địa nồng đậm, còn có rất nhiều linh dược, lại có Man Thú Di Chủng tồn tại, theo đạo lý mà nói, ở trong thời gian dài, tuyệt đối sẽ xuất hiện cường giả Yêu tộc cường hãn đến đáng sợ mới đúng.
Nhưng trong này xuất hiện đồi núi xương thú đáng sợ, chuyên môn hấp dẫn những Man Thú đó, phấn đấu quên mình đến đây thiêu đốt huyết nhục gân cốt.
Man Thú Yêu Chân cảnh và Yêu Linh cảnh là căn bản không có cách đào thoát, thì đừng nói tiếp tục trưởng thành, khó trách trong rừng rậm viễn cổ, có hết thảy điều kiện, nhưng không có cường giả Yêu tộc.
- Quá quỷ dị, có một cỗ lực lượng thần bí tựa hồ khống chế những Man Thú này, xem những Man Thú này như phân bón.
Nhãn lực của Tư Đồ Mục Dương không tầm thường, nhìn ra một số manh mối.
Có một cỗ lực lượng thần bí đặc biệt nhằm vào Man Thú, khống chế những Man Thú này thiêu đốt gân cốt huyết nhục, xem như phân bón.
Nghe vậy, Tô Dật khẽ gật đầu, không thể không càng thêm cẩn thận.
Nơi này thực quá quỷ dị khủng bố, nếu không cẩn thận một chút, sợ là hơi sơ sẩy, mình cũng sẽ lưu lại đây trở thành phân bón.
- Cẩn thận!
Tư Đồ Mục Dương kinh hô, bỗng dưng trên đỉnh đầu Tô Dật, có một đạo ánh sáng đỏ thẫm như lôi đình rơi xuống.
Hết thảy quá nhanh, vô thanh vô tức, ngay cả Tô Dật cũng không kịp phát giác.
- Xoẹt...
Một cơn bão táp bao phủ, bạch quang óng ánh tuôn ra khắp nơi, ngăn cản ở trước người Tô Dật.
⚝ ✽ ⚝
- Phốc phốc...
Có máu tươi phun ra, một thân ảnh màu trắng như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, xuyên ra ánh sáng đỏ thẫm, nện ở trên mặt đất.
⚝ ✽ ⚝
Bột mịn tung bay, như nổi lên bão cát.
Tư Đồ Mục Dương thay Tô Dật ngăn cản một kích kia, cuối cùng bị đánh bay.
Cùng lúc, trong đồi núi xương thú, bắt đầu có ánh sáng bạo phát, từng đạo ánh sáng đỏ thẫm từ trong đồi núi, như lôi đình bắn ra ngoài.
Vừa rồi đánh bay Tư Đồ Mục Dương, chỉ là một đạo ánh sáng từ bên trong bắn ra mà thôi.
Ầm ầm...
Toàn bộ đồi núi lay động, có thần quang bạo phát, dần dần có trên vạn đạo quang mang bay múa.
Hào quang vạn trượng ngút trời, bao phủ bốn phía.
Từng tầng từng tầng xương thú trượt xuống, nhấp nhô hóa thành bột mịn, bay múa đầy trời, nương theo hào quang óng ánh bao phủ, nhìn qua giống như bão cát ùn ùn kéo đến.
Ánh mắt Tô Dật co lại, giờ phút này thân hình như ngưng kết, gắt gao nhìn núi xương, nơi đó có một cỗ uy áp lan tràn ra.
Trình độ uy áp kia, để Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, cũng cảm ứng được nguyên khí trong cơ thể tắc nghẽn, bắt đầu trở nên nóng rực, muốn sôi trào lên.
- Uy áp thật đáng sợ!
Trong lòng Tô Dật giật mình, nhịn không được tóc gáy dựng đứng.
- Ầm ầm...
Chỉ chớp mắt, đồi núi to lớn triệt để vỡ ra, cực kỳ nhanh chóng.
Từng đạo ánh sáng đỏ thẫm như lôi đình tràn ngập, nổi lên sóng to gió lớn, toàn bộ rừng rậm viễn cổ cũng run rẩy theo!
- Trời ạ!
Đám người Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh ở xa xa nghẹn họng nhìn trân trối.
Toàn bộ núi xương vỡ ra, như tứ phân ngũ liệt.
Tất cả xương thú bắn ra, hóa thành bột mịn, như bão cát bao phủ bốn phương.
Hào quang rực rỡ, có liệt diễm tràn ngập, chiếu rọi đại địa cổ lão.
Ong ong!
Có thanh âm phong lôi vang vọng ở trong hư không.
- Cô...
Giờ khắc này, có thanh âm tê minh vang động núi sông, như Thần Cầm siêu việt Thái Cổ, thần bí mà khiếp người, làm cho lòng người kinh hãi!
- Xoẹt...
Từng đạo xích diễm sáng chói bắn ra, đánh về phía Tô Dật, bao phủ lấy hắn, không cách nào tránh né!
Oanh!
Tô Dật ngưng tụ Nguyên Khí Tráo, vung tay lắc một cái, thi triển Bá Vương Quyền ngăn cản.
- Phần phật...
Một quyền vung ra, nắm đấm của Tô Dật vang lên kèn kẹt, tràn ngập hỏa quang, đau đớn kịch liệt.
Cùng lúc, một đạo ánh sáng khác xuất hiện ở trên vai, chém ra một vết thương sâu thấy xương.
Trong vết thương lộ ra bạch cốt âm u, máu chảy dạt dào.
Trong quang mang kia giống như còn ẩn chứa một loại khí tức đáng sợ, muốn thiêu đốt huyết nhục gân cốt trên người Tô Dật thành tro bụi, thôn phệ sinh cơ.
Oanh!
Tô Dật phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt kinh hãi đại biến, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vận chuyển tới cực hạn.
Một cổ khí tức bá đạo hủy diệt xông ra, trên người Tô Dật ánh sáng đỏ thẫm cuồn cuộn, lúc này mới thoát khỏi lực lượng thần bí kia, tránh thoát trói buộc.
Nhưng dù như vậy, Tô Dật cũng bị cự lực đánh bay, thổ huyết rơi trên mặt đất, bị chấn ra hơn mười trượng, nện bụi đất tung bay.
Tô Dật giãy dụa bò người dậy, thân hình lảo đảo, huyết động ở đầu vai làm người sợ hãi, máu chảy không ngừng.
Sau lưng Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương cũng đứng lên, Ngự Phong Chiến Khải vỡ vụn, máu me khắp người, thân thể cũng lung la lung lay.