Chương 487
Hạ lưu vô sỉ như thế, bất kể là ai, ta nhất định chém hắn thành muôn mảnh!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Phủ Thanh Thanh, giờ phút này cũng cực kỳ nổi giận, ánh mắt huyết hồng, nộ khí trùng thiên.
- Phủ Hạo sư huynh và Phủ Thanh Thanh sư tỷ nổi giận, không nên tới gần.
Bốn phía có đệ tử Thần Kiếm Môn không dám tới gần, sợ chọc giận Phủ Hạo và Phủ Thanh Thanh.
⚝ ✽ ⚝
Mà giờ khắc này, hai tên đầu xỏ Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, lại lần nữa bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
Mặc dù rất nhiều đệ tử thân truyền nhận được tin tức, nhưng vẫn có một ít lạc đàn, chỉ cần nhân số không nhiều, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương sẽ ra tay.
Còn có một số đệ tử thân truyền chưa nhận được tin tức, đột nhiên mắt tối sầm lại, bị nện ngất ngư.
Tuy tu vi của đệ tử thân truyền đều rất mạnh, nhưng tổng thể mà nói, có thể tiến vào Kiếm Tháp chí ít cũng là Nguyên Linh cảnh tam trọng đỉnh phong.
Về phần đệ tử thân truyền còn lại, đều chỉ ở Nguyên Linh cảnh nhất trọng đến tam trọng mà thôi.
Những tu vi này, đối với Tô Dật trước kia mà nói, tự nhiên là cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ, lấy tu vi của Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, còn chơi đánh lén, chỉ cần có cơ hội, thì không cách nào thoát khỏi.
Rất nhiều đệ tử thân truyền tuy đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cẩn thận từng li từng tí, nhưng tiểu đoàn đội số người không nhiều, y nguyên gặp phải hắc thủ, bị cướp sạch không còn.
Lại một ngày một đêm, chỗ ẩn núp, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương kiểm kê Túi Không Gian, so với hôm qua nhiều hơn không ít, trọn vẹn hơn ba trăm cái Túi Không Gian chồng chất ở trước mắt.
- Ngày hôm nay nhiều gấp hai hôm qua, thành tích không tệ, đáng tiếc không có đối thủ thực lực quá mạnh.
Tư Đồ Mục Dương cao hứng, nhưng mang theo chút tiếc nuối, hắn đã có kinh nghiệm, chỉ có ở trên người đệ tử thân truyền thực lực khá mạnh, mới có thể có Kiếm Văn Thạch.
Có rất nhiều tiểu đoàn đội, tuy đều là đệ tử thân truyền, nhưng Kiếm Văn Thạch hơn phân nửa là ở trên người những đệ tử thân truyền thực lực mạnh nhất, trên người đệ tử thân truyền bình thường rất khó có Kiếm Văn Thạch.
- So với hôm qua thì nhiều hơn không ít.
Những Túi Không Gian này đều là của đệ tử thân truyền, chỉ cần là Túi Không Gian của đệ tử thân truyền, Tô Dật sẽ không ghét bỏ.
Dù sao Tô Dật muốn, cũng không chỉ là Kiếm Văn Thạch.
Hai người tiếp tục nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, sau đó tiếp tục lên đường.
Mà trong Vạn Kiếm chiến trường, giờ phút này đã triệt để vỡ tổ.
- Quá lớn mật, hạ lưu vô sỉ, không kiêng nể gì cả!
- Thật nhiều người bị hắc thủ, đều bị đập ngất ngư!
- Nghe nói tuyệt đối không phải một người làm, bọn họ khẳng định có một đoàn đội đang hành động, mỗi một cái thực lực đều rất mạnh!
-...
Đám đệ tử thân truyền tụ tập lại, dự phòng gặp phải gia hỏa đập gạch, lâm trận đối đãi!
- Bất kể là ai, nhất định sẽ không bỏ qua!
- Ta nhất định phải giết tên kia, hỗn đản!
-...
Những đệ tử thân truyền bị đập gạch kia sau khi thức tỉnh, từng cái giận không kiềm được, nhưng lại hoàn toàn tìm không thấy người, chỉ có thể nổi trận lôi đình.
Không ít đệ tử thân truyền bị đập gạch, cũng tự giác tổ đội với nhau, cộng đồng tìm kiếm hắc thủ sau màn.
Sáng sớm, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương tiếp tục xuất phát, tinh thần phấn chấn.
Tuy đệ tử thân truyền chuẩn bị sẵn sàng, bốn phía có không ít đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn theo dõi phòng bị, nhưng lấy tu vi của Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, hai người lại có Phong thuộc tính, ở phương diện tốc độ chiếm ưu thế quá lớn, người bình thường căn bản không phát hiện được.
- A...
Qua một lúc, trong Vạn Kiếm chiến trường truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nơi cục gạch hiện thân, người ngã ngựa đổ.
Vốn mọi người đã vào hạch tâm của Vạn Kiếm chiến trường, phiến khu vực này lại không lớn, rất nhiều đệ tử thân truyền đã lọt vào hắc thủ.
Lòng người bàng hoàng, khắp nơi truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hấp dẫn vô số đệ tử thân truyền tìm tòi, nhưng không thu hoạch được gì.
Vào đêm, ánh trăng bao phủ đại địa.
Rừng cây tĩnh mịch như hết thảy đều ngủ say, ngẫu nhiên truyền đến tiếng thú gào, cùng bóng dáng của nhánh cây chập chờn ở dưới ánh trăng, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.
Mảnh đại địa cổ lão này vốn ngăn cách ngoại giới, bên trong có rất nhiều nguy hiểm, Man Thú, đầm lầy… khiến người ta không thể không cẩn thận.
Dưới ánh trăng, trong rừng sâu ánh sáng càng thêm tối tăm, đại thụ che khuất tuyệt đại bộ phận ánh trăng, chỉ có nguyệt quang pha tạp xuyên qua cành lá chiếu xuống, thêm mấy phần thần bí quỷ dị.
Bên cạnh một gốc đại thụ, có một bóng người ngồi xếp bằng, trên người bao phủ ánh sáng, khí tức cường đại.
Thân ảnh này nhìn rất trẻ, ước chừng hai mươi lăm tuổi, mặc chiến bào màu xanh, tóc đen buộc ở sau ót, khuôn mặt tuấn lãng, hai con ngươi khép hờ, trên người dập dờn quang mang thanh sắc.
Sưu sưu...
Nơi xa, trên đại thụ che trời, có hai thiếu niên ngồi xổm ở trong tán cây, lộ ra khe hở, đánh giá thân hình nơi xa.
- Lạc đàn, giống như không có phòng bị gì.
Tư Đồ Mục Dương mở miệng, hắc y ở trong rừng rậm càng lộ vẻ ẩn nấp, chỉ là đôi mắt trong suốt thỉnh thoảng lóe lên quang mang.
- Có chút không đúng.
Tô Dật nghi ngờ nói.
- Làm sao? Chỉ là một cái lạc đàn, quy củ cũ là được.
Tư Đồ Mục Dương nói.
- Tên kia là đệ tử thân truyền, khí tức rất mạnh, không phải người yếu, nhưng hoàn toàn không có phòng bị, này mới kỳ quái.
Khóe miệng Tô Dật nhấc lên ý cười, đây là trong Vạn Kiếm chiến trường, từ trên người đệ tử thân truyền kia tràn ngập ra khí tức đến xem, tu vi hẳn không tầm thường, nhưng chính bởi vì vậy, Tô Dật mới cảm thấy kỳ quái.
Vạn Kiếm chiến trường khắp nơi đều là nguy cơ, ai cũng không dám chủ quan, cũng không thể bất cẩn.
Đệ tử thân truyền đều là tồn tại nhân trung long phượng, không có khả năng nghĩ không ra điểm này, một người ở chỗ này còn bất cẩn như thế, như vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là cố ý.
- Ý ngươi là, tên kia cố ý chủ quan, nói như vậy...
Tư Đồ Mục Dương rõ ràng, ánh mắt lấp lóe hỏi:
- Ngươi nói tên này có phải là cố ý đang chờ chúng ta hay không!
- Có khả năng!
Tô Dật mỉm cười, tên kia cố ý bại lộ, tự nhiên là đang hấp dẫn cái gì tới gần, rất có thể là đang hấp dẫn hai người bọn hắn.
- Hắc hắc, tên kia chỉ có một người, xem như có đề phòng thì làm được gì, chúng ta là hai người!
Tư Đồ Mục Dương nhìn ra manh mối, ngược lại càng không thèm để ý lên.
Sau khi đột phá đến Nguyên Linh cảnh tứ trọng, Tư Đồ Mục Dương tự tin tăng vọt, xem như gặp Nguyên Linh cảnh ngũ trọng, cũng có lòng tin tự vệ.