← Quay lại trang sách

Chương 486

Là Phủ Hạo và Phủ Thanh Thanh, hai người này rất khó đối phó!

Phụ cận bị hấp dẫn đến, cũng có không ít đệ tử thân truyền, nhưng nhìn thấy là Phủ Hạo và Phủ Thanh Thanh, hơi chút do dự, cuối cùng rời đi.

Phủ Hạo và Phủ Thanh Thanh ở trong hàng đệ tử Thần Kiếm Môn có danh tiếng rất lớn, khiến người ta kiêng kị.

Nhìn mọi người rời đi, hai huynh muội liếc nhau, nơi đây không phải nơi ở lâu, vội vàng rời đi.

Một lát sau, địa phương vắng vẻ.

Hai huynh muội bị thương không nhẹ, tiêu hao hầu như không còn, không cách nào từng người hộ pháp, đều cần cấp bách trị thương khôi phục.

Kiểm tra bốn phía an toàn, hai huynh muội mỗi người ăn đan dược, bắt đầu nhắm mắt thổ nạp trị thương.

- Một người một cái, động thủ!

Một khắc đồng hồ sau, hai thiếu niên lặng yên xuất hiện ở cách đó không xa, trong tay mỗi người cầm một hòn đá, giống như cục gạch, trực tiếp bạo phát, nhắm hai huynh muội kia hung hăng ném tới.

Hai huynh muội đang xếp bằng, trong nháy mắt như phát giác được cái gì, nhất thời nguyên khí bao phủ, ngưng tụ nguyên khí tráo.

Nhưng thương thế của hai huynh muội quá nặng, tiêu hao hầu như không còn, lực lượng có hạn, cộng thêm thực lực của Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương bây giờ còn chơi đánh lén, kết quả có thể nghĩ.

- Phanh phanh!

Hai cục gạch xuyên qua nguyên khí tráo, rắn rắn chắc chắc nện ở trên ót, nhất thời máu chảy dạt dào.

- A...

Hai huynh muội kêu thảm một tiếng, còn chưa lấy lại tinh thần, mắt đã tối sầm, não hải oanh minh, trực tiếp ngất đi.

Hai thiếu niên cẩn thận từng li từng tí đi ra, kiểm tra hô hấp của hai huynh muội.

- Không có đập chết chứ, may quá, không có thương tổn tánh mạng.

Tư Đồ Mục Dương nói thầm, lần thứ nhất làm loại chuyện này, khẩn trương và kích thích, lại có chút kích động.

- Yên tâm đi, chỉ ngất mà thôi, không chết được đâu!

Tô Dật kiểm tra tình huống của hai huynh muội, cực kỳ thông thạo lấy đi Túi Không Gian.

- Đi mau.

Sau đó hai thiếu niên nhanh chóng rời đi, một giây cũng không lưu lại.

- Thật khẩn trương, thật kích thích, sau khi bọn họ tỉnh, hẳn sẽ phát cuồng nha, ha ha ha...

Tư Đồ Mục Dương nhịn không được kích động, nghĩ đến sau khi huynh muội kia tỉnh lại phát hiện trên người cực khổ đạt được hết thảy đều không còn, liền không nhịn được cười to.

- Tiếp tục, đây mới là bắt đầu, số lượng đệ tử thân truyền rất nhiều, chúng ta phải nắm chặt thời gian!

Tô Dật rất bình tĩnh, loại chuyện này ban đầu ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, không biết đã làm bao nhiêu lần.

Rất nhanh, lại có đệ tử thân truyền thành mục tiêu của hai người.

Một thanh niên lạc đàn muốn đi tiểu tiện, đang tưới cây thoải mái, bỗng dưng cái ót truyền đến đau nhức kịch liệt, trước mắt xuất hiện thật nhiều sao nhỏ, thân thể co quắp ngã trên mặt đất.

Một lúc lâu sau, sắc trời vào đêm, một tiểu đội hơn mười người do đệ tử thân truyền tạo thành, liên thủ đối phó một đàn Man Thú xong, mặc dù có chút thu hoạch, nhưng bản thân cũng vết thương chồng chất, tìm kiếm địa phương điều tức thổ nạp.

- Phanh phanh phanh phanh...

Cục gạch bay đầy trời, mục tiêu lại chuẩn xác không sai, cực kỳ tinh chuẩn rơi vào cái ót.

Một đệ tử thân truyền phản ứng nhanh, vội vàng lùi lại, tránh đi một cục gạch.

- Nằm xuống!

Một thanh âm vang lên ở bên tai đệ tử thân truyền này, một bóng người quỷ mị xuất hiện, trong tay có một cục gạch trực tiếp vỗ xuống.

- A...

Đệ tử thân truyền này kêu thảm một tiếng, quay đầu chỉ nhìn thấy sau lưng có một thân ảnh mơ hồ, trước mắt hiện đầy ngôi sao, bất tỉnh nhân sự.

Đêm, trăng mờ sao sáng, rừng cây thăm thẳm.

- Ngao ô...

Bốn phía sơn mạch, qua một lúc lại truyền đến âm thanh thú hống.

- A...

Từng tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng vang lên.

Bình minh, nắng sớm nhẹ nhàng, vạn vật khôi phục.

Ẩn nấp trong sơn động, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương ngồi chồm hổm ở trên đất, trước người bày một đống tạp vật và Túi Không Gian.

- Hết thảy tám mươi sáu cái, thu hoạch không tệ.

Tư Đồ Mục Dương có chút kích động, đây là thu hoạch một ngày một đêm, tám mươi sáu cái Túi Không Gian.

- Đệ tử thân truyền rất nhiều, chúng ta một ngày một đêm mới đánh bất tỉnh hơn năm mươi người, nhiệm vụ còn rất gian khổ, ngày hôm nay phải nỗ lực nhiều hơn.

Tô Dật lại có chút không vừa ý, nhiều đệ tử thân truyền như vậy, lấy tốc độ này, còn không biết gõ tới khi nào.

Tư Đồ Mục Dương trừng Tô Dật một cái, tên này thật là lòng tham không đáy, vừa cười vừa nói:

- Ngươi không phải có thủ đoạn cởi ra những Túi Không Gian này sao, nhìn xem bên trong có thu hoạch gì, có bao nhiêu Kiếm Văn Thạch.

- Cởi Túi Không Gian cần thời gian, trên người những đệ tử thân truyền này, không nhất định mỗi người đều có Kiếm Văn Thạch, chúng ta còn cần nỗ lực.

Tô Dật nói.

- Toàn bộ Vạn Kiếm chiến trường, nghe nói Kiếm Văn Thạch cũng chỉ mấy trăm, bất quá cho dù phân tán xuống, chúng ta ít nhất cũng phải mỗi người cầm được hai mươi tấm Kiếm Văn Thạch, mới có nắm chắc tuyệt đối.

Tư Đồ Mục Dương nhìn Tô Dật nói:

- Nói chung Kiếm Văn Thạch càng nhiều, nắm chắc càng lớn.

- Như vậy a...

Tô Dật mỉm cười, tính toán ra, hiện tại Kiếm Văn Thạch trên người mình đã đủ, có điều vì lý do an toàn, Kiếm Văn Thạch tự nhiên là càng nhiều càng tốt.

Mà mục tiêu chính thức của Tô Dật, Kiếm Văn Thạch cũng chỉ là phụ, trong Túi Không Gian của những đệ tử thân truyền kia, hẳn có rất nhiều đồ tốt.

- Nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục xuất phát!

Tô Dật nói, chơi một ngày một đêm cũng cần nghỉ ngơi một hồi mới có thể tiếp tục xuất phát.

⚝ ✽ ⚝

- Có nghe nói không, rất nhiều đệ tử thân truyền bị đập choáng, Túi Không Gian trên người không cánh mà bay!

- Ta cũng nghe nói, nghe nói hai huynh muội Phủ Hạo và Phủ Thanh Thanh cũng bị đập ngất, sau khi tỉnh lại Túi Không Gian trên người không thấy!

- Còn có rất nhiều người bị đập!

-...

Tin tức có người bị hắc thủ, sau đó mất Túi Không Gian như gió bão truyền ra.

Tất cả mục tiêu đều nhắm vào đệ tử thân truyền, cái này khiến đệ tử thân truyền người người bất an, người nghe được tin tức, căn bản không dám đơn độc hành động.

- Đến cùng là ai to gan như vậy, dám đánh lén đệ tử thân truyền!

- Thực lực của người này nhất định rất mạnh, bằng không làm sao dám hạ độc thủ với đệ tử thân truyền!

- Nghe nói có mấy người, không giống như một người xuất thủ!

-...

Khắp nơi nghị luận ầm ĩ, trong lòng đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn đột nhiên có cảm giác cao hứng.

Bọn họ bị Tô Dật cướp sạch, hiện tại đệ tử thân truyền cũng lọt vào hắc thủ.

Nếu như chuyện này truyền đi, về sau bọn họ cũng không quá mất mặt.

- Nếu để cho ta biết là ai, Phủ Hạo ta nhất định sẽ không bỏ qua!

Trên đỉnh núi, khí tức của Phủ Hạo sắc bén, trên ót cột băng gạc, tóc đen dựng thẳng, nổi giận lôi đình.

Hắn cực khổ tìm tới Kiếm Văn Thạch và linh dược, thế mà bị đánh lén đoạt sạch.

Gia hỏa xuất thủ kia quá hạ lưu vô sỉ, dùng cục gạch nện đầu, hắn ngay cả người cũng không nhìn thấy, làm sao có thể không giận.