← Quay lại trang sách

Chương 491

Có điều thanh bảo kiếm kia Tô Dật lại nhịn đau bỏ qua, đối với đệ tử Thần Kiếm Môn mà nói, kiếm chính là mệnh, không thể làm quá tuyệt.

Nhìn hai thiếu niên rời đi, thật lâu sau, Trương Linh Quân còn không cách nào lấy lại tinh thần.

Hắn lại bại, còn bại triệt để như vậy.

Hắn cũng như người khác, bị cướp sạch không còn.

Sưu sưu...

Chỉ chốc lát, bốn phía có người xuất hiện, không ít đệ tử Thần Kiếm Môn chạy đến.

- Là Trương Linh Quân sư huynh!

- Linh Quân sư huynh làm sao vậy, giống như bị trọng thương!

Đệ tử Thần Kiếm Môn nhìn thấy Trương Linh Quân chật vật thê thảm, sắc mặt đều đại biến.

Lấy tu vi của Trương Linh Quân, thế mà trọng thương như vậy, đối thủ phải mạnh mẽ đến mức nào.

Sưu...

Có không ít thân hình lướt đến, khí tức hùng hồn ba động.

Rất nhanh, có mười mấy thân ảnh chạy tới, khí tức làm cho đệ tử Thần Kiếm Môn ở bốn phía âm thầm rung động.

- Là Vân Lăng Phong sư huynh, hắn đến rồi!

Thời điểm nhìn thấy một người bên trong, đệ tử Thần Kiếm Môn ở bốn phía đại biến, ánh mắt có kính sợ, có hướng tới, có rung động...

Trước mười mấy thân ảnh kia, một thanh niên đầu lĩnh thân hình như mang theo tàn ảnh, trực tiếp đến bên cạnh Trương Linh Quân.

Thanh niên tuổi không lớn lắm, mày kiếm mắt sao, áo bào trắng làm nổi bật dáng người thẳng tắp, thân hình nhìn như đơn bạc, khuôn mặt thanh tú nhưng đạm mạc, ánh mắt dò xét bốn phía một hồi, sau đó rơi vào trên người Trương Linh Quân, thanh âm bình thản nói:

- Tựa hồ có hai người, đến cùng là ai, ngay cả ngươi cũng thua!

Trương Linh Quân chống bảo kiếm đứng lên, khóe miệng máu chảy loang lổ, mái tóc lộn xộn, nhìn Vân Lăng Phong, hơi chút do dự, cuối cùng mới nói:

- Tô Dật, còn có một người tên Tư Đồ Mục Dương, sự tình đánh lén chính là bọn họ làm!

- Truy.

Nghe vậy, Vân Lăng Phong biến sắc, nhìn mười mấy thanh niên nam nữ đi theo phất phất tay, thanh âm bình tĩnh mà lạnh nhạt nói:

- Truy!

Sưu sưu…

Nói xong, thân hình Vân Lăng Phong dẫn đầu rời đi, sau lưng mười mấy thân ảnh khí tức phun trào, nhanh chóng đi theo!

- Tô Dật, người ăn trộm là Tô Dật!

- Ta sớm biết là tiểu hỗn đản kia, trừ hắn thì ai có thể vô sĩ như vậy!

- Tư Đồ Mục Dương là ai, giống như chưa nghe nói qua!

- Tô Dật, tên kia mạnh như vậy sao, lại đánh bại Trương Linh Quân sư huynh, đây cũng quá khủng bố đi!

- Hai người liên thủ mà thôi, đơn độc quyết đấu, chắc chắn sẽ không phải đối thủ của Trương sư huynh!

- Vân sư huynh xuất mã, Tô Dật kia khẳng định xui xẻo!

-...

Toàn trường sôi trào, tin tức này cũng lập tức truyền ra.

Phát hiện người ăn trộm là Tô Dật, đệ tử Thần Kiếm Môn cũng không cảm thấy quá bất ngờ, bất quá đối với Trương Linh Quân bị cướp sạch, lại kinh hãi không thôi.

Tô Dật đánh bại Trương Linh Quân, mặc dù là liên thủ với người khác, nhưng cũng đủ làm cho người kinh hãi.

Một chỗ ẩn núp, bốn phía nham thạch lởm chởm, tràn ngập vụ khí.

- Chung quanh có rất nhiều đệ tử thân truyền, hẳn cho rằng chúng ta sẽ bỏ trốn mất dạng, nhưng chúng ta hết lần này tới lần khác không đi, để bọn hắn chậm rãi tìm đi.

Tô Dật dựa vào tảng đá, một tay gác ở sau ót, tay kia tung tung mấy cái Túi Không Gian, mắt đầy ý cười.

Những Túi Không Gian này là của Trương Linh Quân, bài danh thứ chín trên Kiếm Tháp, Tô Dật đoán chừng, trong Túi Không Gian sợ là có không ít đồ tốt.

- Địa phương càng nguy hiểm thì càng an toàn, hắc hắc.

Tư Đồ Mục Dương cười nhạt một tiếng, sắc mặt hơi trắng, thu hồi Ngự Phong Chiến Khải, trên người có chút chật vật, cùng Trương Linh Quân đại chiến, hắn không có chiếm được tiện nghi gì.

- Nghỉ ngơi một lát, chờ những người này đi chúng ta lại ra chơi tiếp.

Tô Dật đứng dậy, ngồi xếp bằng, thu mấy cái Túi Không Gian vào trong ngực.

Tư Đồ Mục Dương ăn đan dược trị thương, nhìn Tô Dật nói:

- Lấy thực lực của ngươi, sớm có thể đánh bại Trương Linh Quân, còn phí nhiều khí lực như vậy làm gì?

Tư Đồ Mục Dương biết đại khái thực lực của Tô Dật, cảm giác Tô Dật mạnh hơn lúc trước rất nhiều, đối phó Trương Linh Quân khẳng định không có vấn đề, nhưng lại một mực ẩn nhẫn.

- Bại lộ thực lực quá sớm, sẽ để mọi người sớm chuẩn bị sẵn sàng, đối với chúng ta có hại vô lợi.

Tô Dật cười nói, bại lộ thực lực của mình quá sớm, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Tư Đồ Mục Dương bất đắc dĩ, gia hỏa này, quả thực không giờ khắc nào là không tính kế người khác.

Thương thế trên người khá nặng, tiêu hao cũng đến trình độ cạn kiệt, Tư Đồ Mục Dương không thèm để ý Tô Dật, bắt đầu vận công luyện hóa đan dược, thổ nạp điều tức.

Lần này cùng Trương Linh Quân giao thủ, trong lòng Tư Đồ Mục Dương rất cảm khái, trong Thần Kiếm Môn xác thực là có vài nhân vật cường hãn, nếu không phải gần đây ăn linh dịch tu vi tăng vọt, một khi gặp Trương Linh Quân, thì kết quả sẽ không phải như thế.

- Thật đúng là Tô Dật kia!

- Là Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, hai gia hỏa này khắp nơi ăn trộm, thật đáng hận!

- Trương sư huynh cũng bại, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương cường hãn đến tình trạng như thế sao!

- Nghe nói Trương Linh Quân sư huynh đã là Nguyên Linh cảnh ngũ trọng!

-...

Tin tức Trương Linh Quân cũng bị cướp sạch truyền ra, chấn kinh mọi người.

Ánh trăng sáng rõ, chỗ ẩn núp, Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương đang thổ nạp điều tức.

Tô Dật cũng may, chỉ hơi tiêu hao, không có thương thế gì.

Nhưng Tư Đồ Mục Dương lại bị thương không nhẹ, cùng Trương Linh Quân quyết đấu, hắn chưa từng chiếm được chút tiện nghi nào.

Mấy canh giờ sau, sắc trời đã đến bình minh, Tư Đồ Mục Dương còn thổ nạp điều tức.

Thương thế không nhẹ, mấy canh giờ sau, Tư Đồ Mục Dương dùng đan dược trị thương, cũng không có khôi phục quá nhiều, có điều sắc mặt trắng bệch đã khôi phục hồng nhuận, đủ thấy công pháp tu luyện không tầm thường.

Trước ánh bình minh, sắc trời hắc ám, yên lặng như tờ.

Xoẹt!

Một thú ảnh từ trên hư không lặng lao đến, không có mang theo bao nhiêu thanh âm, trực tiếp công kích về phía Tô Dật, song trảo sắc bén nhô ra, hàn quang lấp lóe, khí thế cường hãn bạo phát.

Ngay lúc này, hai mắt Tô Dật bỗng nhiên mở ra, nguyên khí nóng rực phun trào, một quyền vọt thẳng tới.

⚝ ✽ ⚝

Tiếng nổ như sấm truyền ra, nguyên khí bao phủ, ánh sáng loá mắt.