← Quay lại trang sách

Chương 493

Tư Đồ Mục Dương cũng không nghĩ tới, mình lại gặp được người thủ hộ Vạn Kiếm chiến trường, còn là một Man Thú Yêu Hư cảnh!

Ánh mắt Tô Dật lấp lóe, tuy kinh ngạc, nhưng trong lòng không kỳ quái.

Vạn Kiếm chiến trường rất trọng yếu, không có cường giả Thần Kiếm Môn ở bên trong, bởi vậy cường giả Thần Kiếm Môn thu phục một Man Thú cường đại ở trong bóng tối thủ hộ, cái này rất bình thường.

- Các ngươi thật lớn mật, dám hủy Huyền Linh Quả Thụ, cướp đi tất cả Huyền Linh Quả, khống chế bầy thú, đảo loạn Vạn Kiếm chiến trường, sẽ bị trừng phạt!

Hà Quang Mi Lộc nhìn Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, ánh mắt lấp lóe ánh sáng, nó cũng có chút kỳ quái, hai thiếu niên này lại có bản lãnh như vậy, nó trông coi Vạn Kiếm chiến trường bao nhiêu năm, còn chưa bao giờ phát sinh qua loại chuyện như vậy.

- Tiền bối, hắn là con trai của chưởng môn Thần Kiếm Môn.

Tô Dật nghe vậy, mày nhíu chặt, Hà Quang Mi Lộc kia là người thủ hộ Vạn Kiếm chiến trường đã không cần nói cũng biết, nếu là người thủ hộ Vạn Kiếm chiến trường, như vậy hẳn là nghe lệnh Thần Kiếm Môn, hi vọng thân phận của Tư Đồ Mục Dương có thể có hiệu quả.

- Cái gì con của chưởng môn Thần Kiếm Môn, không có quan hệ gì với ta, bất kể là ai đảo loạn trật tự của Vạn Kiếm chiến trường, đều phải bị trừng phạt!

Hà Quang Mi Lộc mở miệng, hoàn toàn không để ý đến Tô Dật nói:

- Địa phương thần bí kia mở ra, cũng là các ngươi dẫn đầu xâm nhập, hẳn là đạt được không ít cơ duyên đi?

Tô Dật ngưng thần, Hà Quang Mi Lộc này giống như không để ý tới thân phận của Tư Đồ Mục Dương, lại biết mình và Tư Đồ Mục Dương dẫn đầu tiến vào rừng rậm viễn cổ đạt được cơ duyên.

- Ngươi đến cùng muốn thế nào, đây là Vạn Kiếm chiến trường, vốn không có quy tắc gì đáng nói, xem như được cơ duyên tạo hóa gì, kia cũng là mục đích chúng ta tiến vào, dù ngươi là người thủ hộ Vạn Kiếm chiến trường, cũng không có quyền can thiệp!

Tư Đồ Mục Dương thở phì phì, Hà Quang Mi Lộc lại không để hắn ở trong mắt, cái này làm cho hắn rất khó chịu.

Có điều Tư Đồ Mục Dương cũng rất kiêng kị, Hà Quang Mi Lộc là Yêu Hư cảnh, không phải Man Thú bình thường, nếu thật động thủ, hắn căn bản không phải đối thủ.

- Ta phụ trách Vạn Kiếm chiến trường, tự nhiên sẽ có chuẩn mực của mình, giao ra tất cả Huyền Linh Quả và cơ duyên ở trong địa phương kia, các ngươi mất đi tư cách tham gia Vạn Kiếm Đại Hội, ta sẽ giao bọn ngươi cho người Thần Kiếm Môn xử lý!

Hà Quang Mi Lộc mở miệng, thần sắc bình tĩnh.

- Ngươi đừng quá mức.

Tư Đồ Mục Dương tức giận nói, bất kể như thế nào, Vạn Kiếm Đại Hội hắn là muốn tiếp tục đi đến cuối cùng.

- Làm càn!

Thanh âm của Hà Quang Mi Lộc sắc bén, thân ảnh nhất thời lướt về phía Tư Đồ Mục Dương.

Oanh!

Hà Quang Mi Lộc nhìn như tinh tế linh động, trong chớp mắt lại phun trào ánh sáng, khí tức cực kỳ cường đại.

Tư Đồ Mục Dương và Tô Dật đồng thời biến sắc, Hà Quang Mi Lộc này quá cường đại, Yêu Hư cảnh quả nhiên khủng bố, tu vi mạnh hơn bọn họ quá nhiều.

Tô Dật căn bản không có thời gian do dự, ở dưới khí thế kia áp chế, cũng không thể tuỳ tiện tránh đi, đã sớm bao phủ bốn phương.

- Bá Vương Quyền!

Trong nháy mắt, Tô Dật toàn lực ra tay, khí tức Nguyên Linh cảnh ngũ trọng không hề giữ lại, thi triển Bá Vương Quyền!

Chít chít!

Hung cầm tê minh, dưới chân Tư Đồ Mục Dương, có một hư ảnh đại bàng giương cánh bay lên không trung, hắc quang tràn ngập, chiếu rọi trời cao, tê minh vang động núi sông.

- Bạo Phong Hãi Lãng Cước!

Cùng lúc, Tư Đồ Mục Dương vỗ cánh bay lên không, trên người có hào quang óng ánh như mặt trời, một chân đạp xuống.

Một cước này, cường thế mà sắc bén, để hư không sôi trào, gió bão bao phủ, như muốn đạp vỡ hư không!

Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương toàn lực xuất thủ, cực kỳ hung hãn, ánh sáng và phong bạo hội tụ, âm vang điếc tai, khiến lòng người run rẩy!

Ánh sáng bao phủ Hà Quang Mi Lộc, cảm ứng được khí tức bực này, nó cũng có chút động dung.

Nhưng Hà Quang Mi Lộc chỉ động dung mà thôi, thân thể lao thẳng xuống, bạo phát ánh sáng, mặt đất rạn nứt, khí tức bức người.

Ánh sáng như thủy triều ba động, trực tiếp ngăn cản thế công của Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương.

Bốn phía cát bay đá chạy, cự thạch rạn nứt, bụi đất tung bay!

Hư ảnh U Hư Hắc Bằng bị ánh sáng ma diệt, thân thể Tư Đồ Mục Dương bay ngược ra, trong miệng thổ huyết, hoàn toàn không cách nào chống lại.

- Phốc...

Tô Dật cũng thổ huyết trở ra.

Trong lòng Tô Dật nghiêm nghị, rất rõ ràng Hà Quang Mi Lộc đáng sợ, chỉ là khí tức, đã để cho mình không cách nào chống lại.

Sau vai Tô Dật có ánh sáng đỏ thẫm bùng lên, Phù Diêu Bách Biến Bộ ngưng tụ Nguyên Khí Dực, thân thể bay lên không, ổn định thế lui!

- Nhân loại thật đặc biệt, rất thú vị!

Ánh mắt Hà Quang Mi Lộc có chút quái lạ, lại lần nữa nhào tới.

Hư không run rẩy, nơi Hà Quang Mi Lộc trải qua, ánh sáng dập dờn, giống như gợn sóng áp chế Tô Dật.

Vẻ mặt Tô Dật nghiêm túc, thủ ấn ngưng kết, dưới chân ánh sáng chiếu rọi, nhìn cực kỳ lộng lẫy.

Oanh!

Hết thảy rất nhanh, nguyên khí bao trùm hai chân, trong chớp mắt, hai con ngươi của Tô Dật có ánh sáng lấp lóe, sắc bén khiếp người, khí chất cả người như một Thần Ma phục sinh, áo bào phần phật, tóc đen bay múa.

Long!

Chân đá ra, cước ảnh sáng chói nhanh như sấm sét, trong nháy mắt như đá ra cước ảnh vô cùng vô tận.

Khí thế trên người Tô Dật như mang theo lôi đình chi nộ, cường đại mà khủng bố!

- Ngao ô...

Ở dưới khí tức này, làm cho Man Thú phía dưới càng muốn nằm sấp, ánh mắt kinh hãi.

Cước ảnh va chạm ánh sáng, nhất thời hào quang óng ánh như thái dương nổ tung.

- Phanh phanh phanh...

Hư không oanh minh, không gian giống như có chút vặn vẹo, năng lượng khuấy động, mặt đất vỡ ra.

- Ù ù...

Hư không run rẩy, cự thạch vỡ nát, dãy núi cũng oanh minh theo.

- Ngao ô...

Ở dưới khí tức đáng sợ như thế, đám Man Thú đều run rẩy, gào thét không thôi.

- Phốc...

Thân hình Tô Dật bay ngược ra ngoài, trong miệng máu tươi vung vãi, rơi xuống đất.

Trên tầng trời thấp, ánh mắt của Hà Quang Mi Lộc cũng biến sắc.

Khí tức trên người thiếu niên kia, để nó cũng nhận lấy áp chế, chỉ có nó giờ phút này tự mình biết khí tức kia áp chế lớn bao nhiêu, thiếu niên kia quá mức thần bí.

Tô Dật đứng dậy, đại đao trong tay cắm ngược xuống đất, chèo chống đứng vững, ánh sáng trên Nguyên Khí Dực ảm đạm không ít.