Chương 495
Hà Quang Mi Lộc nhìn Tô Dật, trên khí ba động, chầm chậm nói:
- Ngươi không sợ sau khi ta đối phó các ngươi, lại vơ vét chỗ tốt trên người ngươi, có lẽ trên người tiểu tử ngươi còn có chỗ tốt khác nha?
- Ta mới Nguyên Linh cảnh, chỉ muốn Huyền Linh Quả mà thôi, còn về chỗ tốt khác thì không có, có thể giao cho tiền bối bảo vật kia, thì không sợ tiền bối động thủ, tuy tu vi của tiểu tử không cao, nhưng cũng có sức tự vệ, nếu không cùng lắm cá chết lưới rách mà thôi.
Tô Dật nói, khí tức trên người một khắc cũng không dám buông lỏng.
Hà Quang Mi Lộc nhìn Tô Dật, tựa hồ cân nhắc cái gì, con ngươi không ngừng lấp lóe.
- Ta có thể thả các ngươi, cũng coi như kết thiện duyên, các ngươi đi đi, hai ngày ở sau phía Đông Nam cách nơi này bốn trăm dặm, lối ra sẽ mở, hiện tại không ít người đã chạy đến, các ngươi tự giải quyết cho tốt.
Hà Quang Mi Lộc mở miệng, nói xong lại nhìn Tô Dật một chút, sau đó trực tiếp rời đi.
- Nó đi thật sao?
Mặc dù Tư Đồ Mục Dương biết Tô Dật cho Hà Quang Mi Lộc là cái gì, linh dịch kia là trọng bảo, nhưng vẫn có chút kinh ngạc Hà Quang Mi Lộc lại thật thả bọn họ, mắt nhìn Tô Dật, không khỏi có chút sùng bái, tên này lại có thể bàn giao dịch với Yêu Hư cảnh.
- Chúng ta đi mau, có người tới.
Không có thời gian trì hoãn, động tĩnh lớn như vậy, Tô Dật đoán chừng đã kinh động không ít đệ tử thân truyền, lấy thương thế mình của bây giờ, là không cách nào từ trong tay những đệ tử thân truyền kia thoát thân.
Sưu sưu sưu sưu...
Bên này động tĩnh kinh người, sớm đã kinh động các đệ tử Thần Kiếm Môn ở phụ cận, tất cả đều vội vàng chạy đến.
- Ngao ô...
- Thật nhiều Man Thú, đây là có chuyện gì!
- Đại quân yêu thú, nhất định là Tô Dật kia làm!
- Tô Dật kia có thể khống chế Man Thú, hắn nhất định ở bên trong!
-...
Bốn phía lít nha lít nhít Man Thú, khiến người ta không chút nghi ngờ nhất định là Tô Dật làm., truyền ngôn Tô Dật có thể khống chế Man Thú, cũng vì như thế, mới cướp bóc được hàng vạn đệ tử nội môn.
- Giết vào, nhất định phải tìm ra Tô Dật kia!
Có đệ tử thân truyền xuất thủ, những Man Thú này mặc dù nhiều, nhưng số lượng đệ tử Thần Kiếm Môn chạy đến cũng càng ngày càng nhiều, không chút yếu thế.
- Ngao ô...
- Vù vù...
- Phanh phanh phanh...
Nhất thời, đại chiến hết sức căng thẳng, gào thét như sấm, kiếm quang bạo lướt, các loại ánh sáng nguyên khí phun trào, thanh thế to lớn, khắp nơi băng liệt.
Trong đám người, một thanh niên áo trắng dáng người thẳng tắp, mắt đen lấp lóe, thân hình trải qua, Man Thú tung bay, không thể ngăn cản.
Cách đó không xa, một thân hình bộ pháp khó lường, bàn chân nguyên khí phun trào, xuyên qua bầy thú, trên áo bào tím thêu đồ án hoa văn.
Thân ảnh này tuổi không lớn lắm, ước chừng hai mươi, ánh mắt trong sáng, khuôn mặt tuấn lãng, trong tay có kiếm quang lướt đi, nơi kiếm quang trải qua, máu tươi tung tóe.
- Hưu...
Trong bầy thú, có nam tử thân hình thẳng tắp, song đồng sắc bén như kiếm mang, khuôn mặt bình tĩnh không lay động, nhưng kiếm quang lại giống như tia điện, Man Thú trước người máu chảy dạt dào, không thể ngăn cản.
Bên cạnh lại có thanh niên tuấn tú, môi mỏng hơi nhếch, đôi mắt đen nhánh lóe lên màu sắc đỏ thẫm, tầm hai mươi tuổi, trên người tràn ngập uy áp, kiếm quang như mang theo liệt diễm, xông pha bốn phương.
- Ngao ô...
Thú hống như sấm, trong bầy thú, một bóng người xinh đẹp xuất hiện, nguyên khí dập dờn, thân hình bay lên không trung, bốn phía bao phủ ánh sáng, váy dài phập phồng, hoa văn như liên hoa nở rộ, kiếm quang tàn phá bừa bãi.
Ở sau lưng nữ tử này, còn có một bóng hình xinh đẹp, dưới bàn chân nguyên khí phun trào, tóc xanh bay múa, ở dưới ánh sáng Thủy thuộc tính càng thêm vũ mị, mắt phượng lấp lóe ánh sáng màu xanh lục, bảo kiếm trong tay lướt đi, một chiêu một thức, đều giống như vũ nữ, mang theo vẻ đẹp mê hồn.
- Vù vù...
Kiếm quang như hồng, kiếm chiêu của nữ tử này giống như dáng múa, vô cùng ưu mỹ, lay động lòng người, nhưng nơi kiếm quang trải qua, máu tươi tung tóe, mặt đất rạn nứt, cát bay đá chạy.
- Vân Lăng Phong sư huynh, Nam Ly Nhiên sư huynh, Âu Lạc sư huynh, Cố Thần Hữu sư huynh, Anh Thiến Thiến sư tỷ, Cung Thất sư tỷ
- Bọn họ đều tới sao, thế mà đồng thời xuất hiện!
- Những tồn tại cường đại nhất kia cùng nhau hiện thân!
- Tô Dật khẳng định ở bên trong, nhất định không thể để cho hắn chạy!
-...
Đệ tử Thần Kiếm Môn sôi trào, những cường giả trên Kiếm Tháp đều đến, lần này Tô Dật kia nhất định chắp cánh khó thoát.
- Ngao ô...
Trong bầy thú, một bóng hình xinh đẹp nhanh nhẹn lao tới, nhẹ nhàng phiêu miểu, áo cam tung bay, khí chất thoát trần, như trích tiên hạ giới.
Bóng hình xinh đẹp kia chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, môi đỏ kiều nộn, đôi mắt thanh tịnh như nước, dáng người uyển chuyển.
- Ngao ô...
Kỳ quái là, cảm ứng được khí tức trên người thiếu nữ này, Man Thú bốn phía run rẩy, không dám tới gần, ánh mắt sợ hãi.
- Đều tránh ra cho ta!
Thiếu nữ mở miệng, thân hình lướt đi, tóc mai phiêu động, càng thêm mấy phần dã tính, lặng yên xuyên qua bầy thú.
Bên này đại chiến kinh người, nhưng Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương đã sớm không có bóng dáng.
Muốn nói tìm kiếm chỗ ẩn thân, Tô Dật là có kinh nghiệm phong phú.
Bằng không mà nói, ban đầu ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, hắn đã không sống được rồi.
Trên vách đá dựng đứng, khỉ cũng khó có thể leo lên.
Sơn động ẩn nấp, Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương ngồi xếp bằng, mỗi người đều ăn đan dược trị thương.
Lần này hai người đều rất thảm, bị trọng thương, ở trước mặt Yêu Hư cảnh, hai người đều không phải là đối thủ.
Tư Đồ Mục Dương thảm hại hơn, vết thương cũ chưa lành, giờ phút này lại thêm vết thương mới.
Tuy ở trong không gian thần bí tốc độ chữa thương nhanh hơn nhiều, nhưng giờ phút này biết trong Vạn Kiếm chiến trường có người thủ hộ, Tô Dật không dám tùy ý vận dụng không gian thần bí.
Đan dược trị thương trên người cũng không thiếu, Tô Dật không có keo kiệt với mình, ăn một đống đan dược trị thương, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, lập tức thổ nạp trị thương.
Lối ra sắp mở, lúc nào cũng có thể sẽ gặp những đệ tử thân truyền kia, tin tức trên người có Huyền Linh Quả đã truyền ra, cộng thêm cướp bóc hàng vạn đệ tử nội môn, Tô Dật biết một khi mình bị phát hiện, thì sẽ phiền phức lớn, nhất định phải tùy thời bảo trì ở trạng thái đỉnh phong.
Lần này Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương thương thế rắt nặng, trọn vẹn gần một ngày một đêm, Tô Dật mới mở mắt.