Chương 506
Một thiếu niên sau lưng cõng đao kiếm, không phải Tô Dật còn có thể là ai!
Không ai nghĩ tới, Tô Dật lại là cái thứ nhất chạy ra.
Càng khiến người ta không nghĩ tới là, còn có mấy đệ tử ngoại môn cũng dẫn đầu đi ra.
Đặc biệt là vừa rồi không ít người suy đoán, Tô Dật ở trong Vạn Kiếm chiến trường, còn không biết sẽ như thế nào, nhất định sẽ có người không bỏ qua hắn.
Nhưng bây giờ, lại là cái thứ nhất chạy ra truyền tống môn, tuy quần áo tả tơi, mái tóc rối tung, bất quá hoàn toàn không có đại sự gì, quả thực là tinh thần toả sáng.
Toàn trường đột nhiên có chút sững sờ, bầu không khí lộ ra rất dị thường.
Nhưng giờ phút này, có người ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Hầu Xương Minh hữu ý vô ý nhìn về phía lối ra, khi nhìn thấy bên trong có một thân ảnh quen thuộc, nhất thời ánh mắt sáng ngời.
Mà lập tức, Hầu Xương Minh âm thầm chấn động.
Bóng người kia, đúng là đệ tử hắn ở trong Vạn Kiếm chiến trường tùy tiện thu, giờ phút này đệ tử của hắn, lại dẫn đầu đi ra.
Một đám trưởng lão đều âm thầm động dung.
Trong đám trưởng lão, một lão giả tầm sáu mươi, vóc người trung đẳng nhìn lối ra, ánh mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
- Còn có tiểu gia hỏa kia, sao lại đi cùng Tô Dật nhỉ!
- Kỳ quái, tiểu gia hỏa kia lại đi cùng Tô Dật!
Trong đám trưởng lão, có một vài người ánh mắt rơi vào trên người Tư Đồ Mục Dương, thần sắc kinh ngạc.
- Chúng ta đi ra, ha ha!
Thời điểm đi ra truyền tống môn, Tư Đồ Mục Dương hưng phấn không thôi.
Một khi đi ra truyền tống môn, thì triệt để rời Vạn Kiếm chiến trường.
Xem như những đệ tử thân truyền kia đuổi theo, cũng không thể làm gì bọn hắn.
Đi ra truyền tống môn, ánh mắt Tô Dật đảo qua phía trước, nhìn thấy không ít thân ảnh quen thuộc, trong lòng cũng âm thầm buông lỏng.
Một hơi này, Tô Dật không chỉ là không cần lo lắng những đệ tử thân truyền kia bao vây, quan trọng hơn là, lấy không gian thần bí trong đầu, thế mà thật mang ra Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Lang Bức.
- Chúng ta đi ra trước nhất đúng không?
Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Uông Phiền… cũng cao hứng, nhìn bốn phía, tựa như còn có chút không cách nào lấy lại tinh thần.
Bọn họ ở trong Vạn Kiếm chiến trường một tháng, xem như an toàn đi ra.
Mà vì ở trong không gian thần bí, đám người Hứa Giai Tuệ căn bản không biết lúc trước Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, từng bị hàng vạn đệ tử Thần Kiếm Môn bao vây!
Sơ Kiếp kia mang đến lôi điện, lại khiến người ta kinh hãi bực nào!
- Tựa hồ bầu không khí có chút không đúng lắm, chẳng lẽ không có người hoan nghênh chúng ta sao...
Tư Đồ Mục Dương quệt miệng, luôn cảm giác bầu không khí có chút không đúng, nhưng lại không có cách nào nói ra cụ thể.
- Một đám đệ tử ngoại môn, ở Kiếm Phong nào vậy?
- Những đệ tử ngoại môn này và Tô Dật quan hệ không tệ, chẳng lẽ đều là người của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu?
Có một số đệ tử Thần Kiếm Môn lớn tuổi âm thầm nghị luận.
Một đám đệ tử ngoại môn lại dẫn đầu đi ra, lúc trước bọn họ đều tiến vào Vạn Kiếm chiến trường, biết ở cửa ra có không ít tranh đoạt, các đệ tử ở trên Kiếm Tháp đều sẽ giao thủ.
Đệ tử ngoại môn muốn dẫn đầu đi ra, đây tuyệt đối là không có khả năng, cũng không có lá gan kia.
- Tô Dật lão đại, ta nhìn thấy sư phụ, ta đi gặp sư phụ trước.
Thời điểm Trương Khánh hưng phấn đánh giá bốn phía, nhìn thấy Hầu Xương Minh ở không xa.
Đây chính là sư phụ của mình, Trương Khánh muốn đi bái kiến.
- Ân, mau đi đi.
Tô Dật cũng nhìn thấy Hầu hộ pháp, ấn tượng rất không tệ.
Trương Khánh hưng phấn, bái vào môn hạ của hộ pháp, lần này ở trong Vạn Kiếm chiến trường còn thu hoạch to lớn, gần hai mươi năm, hôm nay là ngày hắn cao hứng nhất.
- Đệ tử Trương Khánh, bái kiến sư phụ.
Trương Khánh ba bước biến thành hai bước, nhất thời đến trước người Hầu Xương Minh, cung kính hành lễ.
- A, là đệ tử của Hầu hộ pháp!
Toàn trường vốn còn đang kinh ngạc, giờ phút này Trương Khánh đến trước mặt Hầu hộ pháp hành lễ, tự nhiên gây nên không ít chú ý, khiến người ngạc nhiên.
- Cái kia là đệ tử Hầu hộ pháp thu sao, rất bình thường a!
Uông Thiên Bảo, Chúc Trường Cao… cũng chuyển mắt, nguyên lai kia chính là đệ tử mà Hầu Xương Minh thu, diện mạo xấu xí, cũng không có địa phương gì đáng chú ý, có điều cũng khá hâm mộ, lại dẫn đầu đi ra truyền tống môn.
- A, giống như có chút không tầm thường!
Có điều các hộ pháp nhãn lực sắc bén, thời điểm ánh mắt nhìn lên người Trương Khánh, mới phát giác trên người đệ tử kia, có khí chất không bình thường.
Hầu Xương Minh nhìn đệ tử của mình, lại dẫn đầu từ trong truyền tống môn đi ra, không chỉ để hắn yên lòng, còn để hắn trong lúc vô hình ra một lần danh tiếng, trong lòng cực kỳ hài lòng.
- A...
Hầu Xương Minh cũng chú ý tới, khí tức trên người đệ tử mình rõ ràng đã đến Nguyên Huyền cảnh, tựa hồ còn đến Nguyên Huyền cảnh tứ trọng.
Phải biết một tháng trước, đệ tử này vẻn vẹn chỉ là Nguyên Hồn cảnh mà thôi, còn cách Nguyên Huyền cảnh xa lắm.
Chẳng khác gì là trong một tháng, tu vi của Trương Khánh vượt qua một đại cảnh giới, cái này là kinh khủng bực nào, nói ra sợ là không có người tin tưởng.
Quan trọng hơn là, Hầu Xương Minh cảm giác khí chất của đệ tử khác xa một tháng trước, quả thực giống như hai người, không thể so sánh nổi.
Một tháng trước, đệ tử này cho hắn cảm giác, chính là bình thường không có gì lạ, cũng không có chỗ xuất chúng.
Nhưng giờ phút này mới nhìn, cũng bình thường không có gì lạ, bất quá nhìn kỹ, lại để hai mắt hắn tỏa sáng, gân cốt, khí tràng… đều thuế biến, giống như trải qua phạt xương tẩy tủy.
- Nguyên lai đây chính là đệ tử Hầu hộ pháp mới thu.
Có người tiến lên, không ít hộ pháp đi tới, ánh mắt đều rơi vào trên người Trương Khánh.
Dù sao bọn họ đều cược tiền, tuy thắng cũng không được bao nhiêu, chỉ mười viên đan dược Nguyệt phẩm cao cấp, đối với bọn hắn mà nói, ngược lại không tính là gì, có điều khó được có thể nhìn Hầu Xương Minh ăn quả đắng một lần, cơ hội như thế này rất ít.
Ánh mắt các hộ pháp rơi vào trên người Trương Khánh, âm thầm động dung.
Bọn họ không thể phủ nhận, Hầu Xương Minh thu đệ tử này không đơn giản.
Một đệ tử ngoại môn lại có khí tức như vậy, trong lúc vô hình cho người ta một loại cảm giác bất phàm.
- Đứng lên đi.
Thần sắc của Hầu Xương Minh không khỏi đắc ý, ra vẻ bình tĩnh, để Trương Khánh đứng dậy.