← Quay lại trang sách

Chương 508

Cái này...

Một đám chấp sự vốn kinh ngạc còn chưa có lấy lại tinh thần, nhất thời sững sờ, thế mà còn có dạng đệ tử này sao.

- Trước ghi danh cho hắn là đệ tử Thần Kiếm Môn ta, tính tới Kiếm Phong thứ ba mươi sáu đi.

Có âm thanh truyền đến, Đoạn Nguyệt Dung đi tới, nhìn Tư Đồ Mục Dương gật đầu.

- Bái kiến trưởng lão.

Tư Đồ Mục Dương nhận thức trưởng lão Đoạn Nguyệt Dung, khom mình hành lễ.

- Ừm.

Trưởng lão Đoạn Nguyệt Dung gật đầu ra hiệu, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Giai Tuệ, quan sát tỉ mỉ.

- Đến, kiểm lại một chút đi!

Tư Đồ Mục Dương mắt đầy ý cười, từ trong Túi Không Gian lấy ra một đống Kiếm Văn Thạch.

- Cái này...

Mọi người nhịn không được hãi hùng khiếp vía.

- Đệ tử ngoại môn Tư Đồ Mục Dương của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, 45 tấm Kiếm Văn Thạch!

Thanh âm của chấp sự rõ ràng có chút run rẩy.

- Cái gì...

- Bốn mươi lăm tấm, sao có thể nhiều như vậy!

Đám trưởng lão cũng biến sắc.

Tuy các trưởng lão cơ hồ đều biết thân phận của Tư Đồ Mục Dương, nhưng bốn mươi lăm tấm Kiếm Văn Thạch, không thể không để bọn hắn ngạc nhiên.

- Hắc hắc…

Tư Đồ Mục Dương rất hài lòng, theo hắn biết, bốn mươi lăm tấm Kiếm Văn Thạch, đây tuyệt đối là rất nhiều, ánh mắt có chút sùng bái nhìn Tô Dật.

Nhiều Kiếm Văn Thạch như vậy, đều là bọn họ đồng tâm hợp lực, ăn ý phối hợp nha.

Ánh mắt đảo qua bốn phía, đối với thần sắc của các trưởng lão hộ pháp, Tô Dật không quan tâm, hết thảy như mình dự liệu, đám người Uông Phiền đã khiến các trưởng lão hộ pháp chú ý.

Đến phiên Tô Dật, không nhanh không chậm, từ trong Túi Không Gian móc ra Kiếm Văn Thạch.

- Đệ tử ngoại môn Tô Dật của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, 50 tấm Kiếm Văn Thạch!

Chấp sự tuyên bố kết quả, thanh âm đã triệt để run rẩy.

Mà khi thanh âm này truyền ra, bốn phía đều nhìn chằm chằm Tô Dật.

- Hô...

Rất nhiều người âm thầm hít vào khí lạnh!

- Bốn mươi lăm, năm mươi…

Từng ánh mắt rơi vào trên người Tô Dật và Tư Đồ Mục Dương, tựa như nhìn thấy quái vật.

- 45, 50, 15, 13 đều là đệ tử ngoại môn của Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, Kiếm Văn Thạch trên người bọn họ, đã chiếm một nửa rồi!

- Đều là Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, còn là đệ tử ngoại môn!

- Mấy người bọn hắn, lại chiếm một nửa Kiếm Văn Thạch!

-...

Rất nhiều người tắc lưỡi trố mắt!

Các trưởng lão cũng nhíu mày, đám người Tô Dật lấy được nhiều Kiếm Văn Thạch như vậy, thì số lượng Kiếm Văn Thạch trên người đệ tử khác có thể nghĩ, mà bọn họ đều có đệ tử thân truyền ở trong Vạn Kiếm chiến trường, không thể không lo lắng thay cho đệ tử nhà mình.

- Lần này Kiếm Phong thứ ba mươi sáu có chút đặc biệt nha!

Có trưởng lão mở miệng, mấy đệ tử dẫn đầu đi ra, trên người không chỉ có Kiếm Văn Thạch, còn đều là Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, thậm chí còn là đệ tử ngoại môn.

- Nha đầu, hiện tại ta thu ngươi vào môn hạ, làm đệ tử thân truyền của ta, có đồng ý hay không?

Trưởng lão Đoạn Nguyệt Dung lặng yên đến bên cạnh Hứa Giai Tuệ, trong mắt còn có chút chấn kinh.

Giờ phút này Đoạn Nguyệt Dung làm sao cảm giác không thấy khí tức trên người Hứa Giai Tuệ, một thiếu nữ mười sáu tuổi, tu vi Nguyên Huyền cảnh ngũ trọng, cái này là thiên tư bực nào.

Lúc trước thời điểm Vân Lăng Phong, Lưu Vân Xuyên… đến Thần Kiếm Môn, còn lâu mới đạt đến nước này.

- Ha ha, tiểu nha đầu không tệ, không bằng vào Kiếm Phong thứ hai mươi tám của ta, thành đệ tử thân truyền của ta được không?

- Tiểu nha đầu, đến Kiếm Phong thứ mười bảy, kế thừa y bát của ta đi.

- Tiểu nha đầu, đến Kiếm Phong thứ mười chín đi…

-...

Theo trưởng lão Đoạn Nguyệt Dung mở miệng, nhất thời đám trưởng lão cũng tuôn qua.

Động tác của Đoạn Nguyệt Dung, là khó thoát con mắt của bọn họ.

Vu Trường Thanh, Mai Hoa Diệp, Du Bạch Mi… làm sao nhìn không ra tiềm lực của Hứa Giai Tuệ, đã sớm nhìn chằm chằm, đều muốn trước tiên thu đệ tử kia làm môn hạ.

Hứa Giai Tuệ sững sờ, không nghĩ tới đám trưởng lão lại đều xúm tới, ở dưới khí tức vô hình kia, không khỏi có chút khẩn trương, không tự chủ được nhích lại gần Tô Dật.

- Hứa Giai Tuệ, cha ngươi là Hứa Thành Ngọc đúng không?

Một trưởng lão đi tới, ánh mắt thâm thúy, có chút tuấn lãng, lúc tuổi còn trẻ tất nhiên cũng là mỹ nam tử, mang theo một loại khí chất không giận mà uy, chính là trưởng lão Thượng Quan Hổ.

- Hồi bẩm trưởng lão, cha ta chính là Hứa Thành Ngọc.

Hứa Giai Tuệ rất kinh ngạc, đây chính là trưởng lão Hình Đường, thế mà nhận biết cha nàng.

- Nếu như ta nhớ không lầm, cha ngươi đã từng là đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Môn?

Trưởng lão Thượng Quan Hổ nhìn Hứa Giai Tuệ, giờ phút này trên khuôn mặt không giận mà uy lại lộ ra nụ cười.

- Vâng.

Hứa Giai Tuệ tâm thần bất định, tiếp xúc trưởng lão khoảng cách gần như vậy, còn là trưởng lão Hình Đường, huống chi giờ phút này bốn phía đều là trưởng lão, khí tức vô hình kia để nàng phát run.

- Lúc trước thời điểm ta còn chưa đến Hình Đường, cha ngươi từng là đệ tử ngoại môn của Kiếm Phong ta, vốn hắn có cơ hội trở thành đệ tử nội môn, thậm chí đệ tử thân truyền, đáng tiếc xúc phạm môn quy, mới mất đi cơ hội, cha ngươi đưa ngươi đến Thần Kiếm Môn, sợ là phí không ít tâm huyết, cũng đủ chứng minh cảm tình của cha ngươi đối với Thần Kiếm Môn.

Thượng Quan Hổ có chút tiếc hận, lại nhìn Hứa Giai Tuệ, trong mắt có vẻ nhu hòa, tiếp tục nói:

- Có điều cha ngươi ngược lại sinh ra một nữ nhi tốt, như vậy đi, ngươi bái nhập môn hạ, làm đệ tử thân truyền của ta, cũng coi hoàn thành tâm nguyện của cha ngươi đi!

- Thượng Quan trưởng lão, ngươi là muốn đánh bài cảm tình cướp người sao?

Đoạn Nguyệt Dung khinh thường trừng Thượng Quan Hổ, tên này rõ ràng muốn đánh bài cảm tình cướp người, trong lòng không khỏi hối hận ban đầu ở Kiếm Phong thứ ba mươi sáu, mình không trực tiếp thu tiểu nha đầu này làm đệ tử thân truyền, giờ phút này ngẫm lại, trong lòng hối hận không thôi.

Bốn phía không ít trưởng lão nguyên bản còn muốn tiến lên tranh đoạt, tiểu nha đầu kia rất bất phàm, thiên tư kinh người, nếu có thể thu làm đệ tử, sợ là không cần nhiều thời gian, đến lúc đó sẽ có thể đánh đồng với Lưu Vân Xuyên, Vân Lăng Phong...

Nhưng nhìn thấy trưởng lão Thượng Quan Hổ chơi chiêu kia, tất cả trưởng lão ở hiện trường âm thầm tiếc hận thở dài, xem ra lần này Thượng Quan Hổ sẽ kiếm một món hời lớn.

- Đoạn trưởng lão, ta cũng không có ý tứ kia, để tiểu nha đầu tự chọn đi.

Thượng Quan Hổ mỉm cười đáp lời Đoạn Nguyệt Dung, trong lòng âm thầm đoán chừng, đây quả thực là trời cũng giúp mình, lần trước bỏ lỡ Tô Dật, lần này tiểu nha đầu kia còn không bái nhập môn hạ của mình sao.