Chương 525
Nếu như Tô Dật cũng là đệ tử của Tô trưởng lão, như vậy thân phận cũng cao hơn chưởng môn.
- Như vậy thì thú vị rồi.
-...
Khắp nơi ồn ào náo nhiệt, các loại nghị luận truyền đến, thậm chí có không ít đệ tử tự mình mở sòng bạc, đánh bạc thứ tự sau cùng của sáu mươi tám thiên tài kia, các loại tỉ lệ đặt cược cũng không giống nhau.
Đương nhiên, người mua Lưu Vân Xuyên, Vân Lăng Phong… vẫn là nhiều nhất.
Tô Dật, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh nhảy xuống Liệt Phong Kim Điêu, cũng đang quan sát bốn phía, bị bầu không khí náo nhiệt này rung động!
Ngày hôm nay thân phận của bọn họ không bình thường, đến địa phương này, bị bầu không khí cảm nhiễm, trong lòng nhiệt huyết dâng trào.
Đặc biệt là đám người Trương Khánh, ngày hôm nay bọn họ là nhân vật chính, rõ ràng biết thực lực của mình không đủ, nhưng giờ khắc này ở dưới bầu không khí như thế, tự dưng có dũng khí cùng những đệ tử thân truyền kia chiến một trận.
- Tô Dật lão đại, chúng ta nên đi vào trong.
Trương Khánh, Lưu Ký... đảo qua bốn phía, sau đó nói với Tô Dật.
Hôm nay bọn họ là tới tham gia đỉnh phong quyết đấu, có thể đi vào trung ương.
Ở chính giữa có một khu vực biệt lập, chỉ có sáu mươi tám đệ tử ngày hôm nay tham gia đỉnh phong quyết đấu mới có thể vào.
Còn đệ tử xem náo nhiệt, thì chỉ có thể ở bốn phía.
Tô Dật gật đầu, lập tức theo Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ... tiến vào trong quảng trường, còn các đệ tử ngoại môn đi theo hắn, thì chỉ có thể ở bên ngoài vây xem.
- Là đám người Tô Dật!
Trên quảng trường biển người chen chúc, có đệ tử nhận ra đám người Tô Dật, nhất thời tránh ra một lối nhỏ, để bọn họ không trở ngại chút nào đi vào.
Bất quá trong đám người, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Dật, cực kỳ tức giận.
Chủ nhân những ánh mắt tức giận này, đều là một số đệ tử thân truyền và đệ tử nội môn.
Lần này ở trong Vạn Kiếm chiến trường, cơ hồ tất cả đệ tử nội môn đều bị Tô Dật cướp bóc, tự nhiên sẽ không có hảo cảm với hắn.
Tô Dật ngẩng đầu ưỡn ngực, không để ý đến ánh mắt bốn phía, dù sao đã ra Vạn Kiếm chiến trường, đám gia hỏa này cũng không làm gì được mình.
Đi qua biển người, Tô Dật và Hứa Giai Tuệ… cuối cùng đến được trung ương quảng trường.
Đến gần nhìn kỹ, mới biết khu vực này không nhỏ.
Khu vực này hình tròn, phía trên bị quy hoạch ra ba mươi tám cầu thang đá, đều có diện tích mấy chục trượng.
Liếc nhìn lại, cầu thang đá xen vào nhau đứng vững, khiến người ta rung động.
Trên quảng trường, giờ phút này đã đứng mấy chục thanh niên nam nữ, khí chất bất phàm, hai mắt khép hờ.
Cảm ứng được có người đến, bọn họ hơi mở mắt nhìn một chút, thời điểm nhìn thấy là Tô Dật, trong mắt đều âm thầm có chút ba động.
Nhưng càng nhiều người chưa từng dao động, con mắt một mực khép hờ, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Dật cảm ứng được một ánh mắt mang theo lãnh ý, theo ánh mắt nhìn qua, nhất thời hơi nhíu mày.
Chủ nhân của ánh mắt kia không phải người khác, mắt phượng lấp lóe hàn quang, giống như muốn giết người, dung nhan cực kỳ xinh đẹp, là Kiếm Tháp thứ sáu Cung Thất.
Bên người Cung Thất, còn có Anh Thiến Thiến dung nhan rung động lòng người, thần sắc cũng không đẹp đi nơi nào, đều hung hăng trừng Tô Dật.
- Đợi chút nữa, chúng ta sẽ ở trên đây quyết đấu!
Đến quảng trường nhỏ này, Trương Khánh, Lưu Ký... càng hưng phấn kích động lên, còn mang theo một loại khẩn trương.
Đợi chút nữa bọn họ sẽ ở trên những bệ đá kia quyết đấu, có thể leo lên cầu thang đá, đại biểu là một loại vinh diệu và thân phận.
Tô Dật không để ý Cung Thất và Anh Thiến Thiến, vẫn là rời xa những nữ nhân này thì tốt hơn.
Ánh mắt đảo qua bốn phía, giờ phút này ở trên quảng trường cách ly, ngược lại nhìn thấy không ít người quen ở trong Vạn Kiếm chiến trường.
Tô Dật cũng khép hờ hai mắt, bắt đầu chờ đợi, xem ra quyết đấu còn chờ một đoạn thời gian.
Không hề nghi ngờ, giờ phút này bầu không khí bốn phía, cộng thêm thân ở bên trong, Tô Dật dù sao cũng là tuổi tác huyết khí phương cương, tuy tâm cảnh định lực viễn siêu cùng thế hệ, nhưng vẫn có chút huyết dịch sôi trào.
Người trẻ tuổi, đều có ngạo khí và hiếu thắng.
Dạng trường hợp này, phải tranh cao thấp một hồi!
Thời gian ở trong bầu không khí náo nhiệt ồn ào chậm rãi trôi qua, trên Linh Kiếm Phong người càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sôi trào.
- Là Nam Ly Nhiên sư huynh!
- Thương Lạc sư huynh cũng đến!
Trên quảng trường cách ly, qua một lúc lại có thân hình đến gần, đều là đệ tử tham gia quyết đấu sau cùng.
Bọn họ bình thường bất kỳ một cái nào, cũng là tồn tại thanh danh hiển hách trong Thần Kiếm Môn, giờ phút này xuất hiện, đều có thể gây nên không ít bạo động.
Tô Dật nhắm chặt hai mắt, lực lượng linh hồn đảo qua, cảm ứng được khí tức trên người đối phương, nhưng không có mở mắt ra, vẫn duy trì trạng thái.
- Vân Lăng Phong sư huynh, hắn cũng đến!
Trong đám người, bạo động đến một độ cao mới, một thanh niên áo trắng xuất hiện, để bốn phương sôi trào.
Trong mắt nam đệ tử tràn đầy kính sợ, không ít nữ đệ tử ánh mắt dập dờn, trái tim rung động.
Thanh niên áo trắng kia khuôn mặt thanh tú mà đạm mạc, lông mi run run, mắt lộ quang hoa, da thịt trắng như nữ tử, có một loại đẹp không giống thường nhân.
- Vân Lăng Phong rất mạnh, tiền đồ bất khả hạn lượng!
Trong đám người, có không ít đệ tử lớn tuổi cũng nghị luận.
Vị sư đệ này, cho dù là so sánh với bọn hắn hiện tại, sợ là cũng không kém bao nhiêu.
Tô Dật cảm ứng được có một ánh mắt lãnh ý bắn đến, hơi mở mắt, theo ánh mắt kia nhìn lại.
Chủ nhân ánh mắt kia chính là Vân Lăng Phong, đến từ Kiếm Phong thứ mười lăm.
Cùng Kiếm Phong thứ mười lăm ân oán rất sâu, Tô Dật đoán chừng Vân Lăng Phong này rất muốn tìm mình phiền phức.
Ở trong Vạn Kiếm chiến trường, Tô Dật một mực không có cùng Vân Lăng Phong chính diện giao thủ, cũng không phải trong lòng kiêng kị người này, mà là ở trong Vạn Kiếm chiến trường có quá nhiều đệ tử thân truyền.
Giờ phút này lên Linh Kiếm Phong, Tô Dật lại không lo lắng, nếu gặp Vân Lăng Phong, ngược lại có thể nghiệm chứng một phen.
Vân Lăng Phong đi đến quảng trường, ánh mắt cũng chỉ ngắn ngủi lưu lại ở trên người Tô Dật.
Hắn biết Tô Dật có chút bản sự, nhưng còn không phải đối thủ chính thức của hắn hôm nay.
Bất quá nếu ngày hôm nay gặp mặt, vậy có thể thừa cơ cho đối phương biết ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy bàng môn tà đạo đều là uổng công.
- Lưu Vân Xuyên sư huynh đến!
Bỗng dưng, biển người lại nổi lên bạo động, một thanh niên xuất hiện.
Người tới tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng hai mươi hai mốt tuổi, mặc vân bào, mái tóc màu đen lấy trúc trâm buộc lên, trang phục rất đơn giản, nhưng nhất cử nhất động lại thanh tao lịch sự.