← Quay lại trang sách

Chương 527

Ở trong lòng hai nữ hài, 20 viên đan dược Thần phẩm cao cấp, sẽ không để Tô Dật ăn thiệt thòi, Huyền Linh Quả vốn là vật trong Vạn Kiếm chiến trường, không thuộc về tên này.

- Không có ý tứ, ta không có Huyền Linh Quả.

Tô Dật trực tiếp cự tuyệt, 20 viên đan dược Thần phẩm cao cấp, mặc dù đã có giá trị không thấp, có điều bảo vật như Huyền Linh Quả có tiền mà không mua được, sợ là không người nào nguyện ý cầm một trái Huyền Linh Quả đi đổi 20 viên đan dược Thần phẩm cao cấp.

Huống chi giờ phút này Huyền Linh Quả ở trong không gian thần bí, dược hiệu đã tăng nhiều, Tô Dật không chút do dự cự tuyệt.

Làm sao có khả năng đổi Huyền Linh Quả, huống chi nếu thật đổi cho hai nàng, kế tiếp khẳng định sẽ càng thêm phiền phức.

- Tô Dật, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Cung Thất vốn đè nén nộ khí trong lòng, giờ phút này nghe vậy, nhất thời căm tức nhìn Tô Dật, tức giận quát lớn, tiểu tử này thật quá phận.

- Ta biết ngươi thích ta, thế nhưng ta thật không có Huyền Linh Quả.

Tô Dật cũng không sợ hãi, càng không thích bị uy hiếp, nữ nhân cũng không được, nữ nhân xinh đẹp càng không được, muốn nói xinh đẹp, hắn từng gặp không ít nữ tử, đều hơn Cung Thất và Anh Thiến Thiến một chút.

- Ngươi...

Cung Thất tức giận, trực tiếp bão nổi, tóc đen phiêu tán, toàn thân tràn ngập lục quang, áo bào phần phật.

- Thế nào, muốn động thủ trước sao?

Tô Dật chuyển mắt, cảm ứng được sóng nguyên khí, không gian bốn phía đều trở nên ướt át.

- Muốn động thủ, ta phụng bồi!

Tư Đồ Mục Dương cũng không sợ, song quyền nắm chặt, trong mắt tuôn ra chiến ý, Huyền Linh Quả hắn cũng muốn xin thêm vài trái, giờ phút này tự nhiên phải giúp Tô Dật.

- Không thể vọng động, một hồi lại nói.

Anh Thiến Thiến giữ chặt Cung Thất, hiện tại không phải thời điểm động thủ.

Động tĩnh này lập tức gây nên không ít đệ tử chú ý, nhao nhao nhìn đến.

- Tức chết ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!

Cung Thất bão nổi.

- Tiểu tử kia đắc tội Cung Thất sư tỷ và Anh sư tỷ sao?

Bốn phía có không ít thanh niên tài tuấn là người theo đuổi Anh Thiến Thiến và Cung Thất, đều âm thầm lộ ra lãnh ý, có chút oán hận nhìn Tô Dật, tựa như nhìn cừu nhân.

Đối với rất nhiều đệ tử trẻ tuổi mà nói, Anh Thiến Thiến và Cung Thất là tiên tử trong lòng bọn họ, là trích tiên chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa bỡn, nhưng Tô Dật và Anh Thiến Thiến Cung Thất trò chuyện rất hăng say, mặc kệ là nguyên nhân gì, đã để những người trẻ tuổi kia khó chịu.

Cảm giác bốn phía bắn đến vô số ánh mắt khó chịu, Tô Dật âm thầm nhướng mày, xem ra câu nói hồng nhan họa thủy luôn đúng, về sau nên cách những nữ nhân này xa một chút, bằng không còn không biết làm sao lại trêu chọc phiền phức.

- Hừ, kẻ xấu xa!

Nhìn Anh Thiến Thiến và Cung Thất đều đến bên người Tô Dật, Mộ Dao cũng mặc kệ nguyên nhân, trong đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường, thanh âm không có bao nhiêu cố kỵ, rất nhiều người đều có thể nghe được.

Tô Dật cũng nghe được, ánh mắt tìm đến Mộ Dao, có chút nhíu mày.

- Hi vọng ngươi có thể chống đến sau cùng.

Mộ Dao nhìn Tô Dật nói.

Tô Dật không nói gì, cũng không biết mình đi cái vận gì, ở Thần Kiếm Môn mới một tháng, thế mà đã đắc tội ba nữ nhân, còn không phải ba nữ nhân bình thường.

- Xem ra ngươi đắc tội không ít người, tốt nhất cầu nguyện lát nữa không nên gặp ta, nếu không tất cả sổ sách cùng thanh toán, xem như ngươi là đệ tử của Tô trưởng lão, cái thân phận này cũng không bảo hộ được ngươi.

Đột nhiên, một thanh âm thăm thẳm truyền vào trong tai Tô Dật, giống như muỗi kêu.

Đây là một loại ám ngữ, có thể trực tiếp truyền vào trong tai người nào đó, Nguyên Linh cảnh đều có thể làm được.

Tô Dật biết ám ngữ này đến từ người nào, thanh âm rất quen thuộc.

Tô Dật nhìn lại, một ánh mắt băng lãnh đang nhìn chằm chằm mình, trong âm lãnh mang theo sắc bén, chính là Kiếm Phong thứ mười lăm Vân Lăng Phong.

Tô Dật nhíu mày, Vân Lăng Phong này không ưa mình đã đến trình độ không cần che giấu.

Ánh mắt của Tô Dật âm trầm, cũng không khách khí, khóe miệng cười cười, đưa tay phải ra nắm thành quyền, sau đó chậm chạp giơ ngón giữa lên.

Sau đó Tô Dật thu tay, giống như chưa từng xảy ra, không tiếp tục để ý tới Vân Lăng Phong.

Tô Dật vốn không muốn để ý tới Vân Lăng Phong, thế nhưng tên này lại năm lần bảy lượt đến đây trêu chọc.

Không thể nhịn được nữa, vậy không cần nhẫn nhịn, huống chi Tô Dật cũng là người trẻ tuổi, cũng có khinh cuồng.

Thời điểm Tô Dật ra thủ thế kia, bốn phía có không ít ánh mắt giật mình.

Đây tuyệt đối là khiêu khích trực tiếp nhất, Tô Dật không thèm để Kiếm Tháp thứ hai Vân Lăng Phong vào mắt.

Toàn bộ quảng trường, bầu không khí trở nên căng cứng, còn chưa bắt đầu, chiến ý đã tràn ngập.

- Chưởng môn và chư vị trưởng lão hộ pháp đến!

Bỗng dưng, một thanh âm du dương xen lẫn nguyên khí vang vọng, trực chỉ vân tiêu, che giấu âm thanh náo nhiệt ồn ào ở bốn phía, quanh quẩn ở trên Linh Kiếm Phong.

Sưu sưu...

Trên hư không, có gần trăm thân hình từ đằng xa lướt đến, vẻn vẹn chỉ một cái lắc mình đã đến trên không.

Thời điểm gần trăm thân hình kia xuất hiện ở trên không, ánh sáng nguyên khí ba động loá mắt, như từng ngôi sao rơi xuống.

Gần trăm thân hình xuất hiện, lập tức rơi vào trên đài cao, áo bào khẽ nhúc nhích, nhưng tro bụi không nhấc lên mảy may.

Từng ánh mắt giống như sao trời, lần lượt đảo qua bốn phía.

Chính giữa là một trung niên thân hình cao lớn, thể trạng tráng kiện, mặc trường bào màu đen, tóc dài cột thành búi, bộ dáng có mấy phần tương tự Tư Đồ Mục Dương, chính là chưởng môn của Thần Kiếm Môn Tư Đồ Lưu Vân, nhân vật dậm chân một cái cũng sẽ làm cho cả Trung Châu run lên.

Tô Dật ngước mắt, nhìn thấy rất nhiều thân ảnh quen thuộc.

Hữu hộ pháp, trưởng lão Thượng Quan Hổ, Mai Hoa Diệp, Đoạn Nguyệt Dung… đều ở chính giữa, hộ pháp Hầu Xương Minh cũng mỉm cười đứng ở trong đám người.

- Bái kiến chưởng môn, gặp qua chư vị trưởng lão!

Tất cả đệ tử ánh mắt kính sợ, nhìn mấy chục thân hình kia khom lưng hành lễ, từng thanh âm vang vọng.