Chương 532
Trong mắt Tư Đồ Lưu Vân cũng xuất hiện ý cười, nhìn ra được thực lực của Tư Đồ Mục Dương, còn mạnh hơn hắn tưởng tượng một chút, ở dưới thế công bực này, sợ là đối thủ đã nhịn không được bao lâu.
Trên đài quyết đấu của Tô Dật, thanh niên cuối cùng khóe miệng chảy máu, cực kỳ chật vật.
Nhặt bảo kiếm lên, cắm ngược chống đỡ thân thể, thanh niên kia nhìn Tô Dật, trong mắt tuôn ra vẻ kinh ngạc.
Hắn không muốn xuống đài quyết đấu, nhưng lại không dám tiếp tục ra tay, cũng vô lực xuất thủ.
Sưu...
Dưới đài quyết đấu, một bóng người bạt không nhảy lên, thân hình nhẹ nhàng rơi ở trước mặt Tô Dật.
Đây là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, thân hình tráng kiện cân xứng, áo choàng màu xám, ngũ quan lập thể, khí chất lãnh khốc.
Nhìn thanh niên trước mắt, ánh mắt Tô Dật hơi nhíu, khóe miệng nhấc lên, thanh niên này không phải người khác, chính là Kiếm Thập Nhất.
- Ta nói qua, hi vọng ở trên Vạn Kiếm Đại Hội, có thể buông tay đánh một trận, thật cao hứng khi ngươi đi đến một bước này, để cho ta không đến mức tiếc nuối!
Nhìn Tô Dật, trong mắt Kiếm Thập Nhất có ánh sáng lấp lóe, thanh âm nhàn nhạt từ trong miệng truyền ra, vẫn lãnh khốc như vậy.
- Ngươi lên đài quyết đấu khác, có lẽ sẽ tiến vào vòng tiếp theo, nhưng ở chỗ này, sợ là không có hi vọng!
Nhìn Kiếm Thập Nhất, Tô Dật cũng không có bao nhiêu khách khí, vừa rồi gia hỏa này một mực không có lên đài quyết đấu, tìm chính là mình.
Mà đối với thực lực của Kiếm Thập Nhất, trong lòng Tô Dật cũng nắm chắc, tuy lần trước Kiếm Thập Nhất bại, nhưng tựa như đối phương còn có át chủ bài.
Giờ phút này cảm ứng khí tức trên người Kiếm Thập Nhất, Tô Dật đoán chừng ở trong Vạn Kiếm chiến trường, tên này cũng lấy được cơ duyên.
- Lần trước ta không hề toàn lực!
Kiếm Thập Nhất nhìn Tô Dật, bàn tay lắc một cái, một thanh bảo kiếm xuất hiện ở trong tay, vẫn là bảo kiếm màu đen lúc trước, tràn ngập phù văn cổ lão, ánh sáng nhàn nhạt khuếch tán ra.
Ong ong!
Thân kiếm khẽ run, nguyên khí Thổ thuộc tính hơi ba động, nhất thời bảo kiếm phát ra thanh âm sấm sét, uy áp cuồn cuộn tràn ngập, trong lúc mơ hồ để hư không run rẩy!
- Đã như vậy, vậy thì đánh một trận đi, lần trước đánh bại ngươi, lần này vẫn sẽ đánh bại ngươi!
Thần sắc của Tô Dật không có bao nhiêu biến hóa, lần trước mình cũng không có sử dụng toàn lực.
Mà lần này ở trong Vạn Kiếm chiến trường, Kiếm Thập Nhất có cơ duyên và tiến bộ, mình cũng có tạo hóa.
- Kiếm Thập Nhất và Tô Dật, lần trước đã đánh qua rồi nha!
Theo Kiếm Thập Nhất và Tô Dật giằng co, ánh mắt toàn trường nhất thời cũng bị hấp dẫn tới.
Các trưởng lão và hộ pháp cũng bị hấp dẫn.
Rất rõ ràng, mấy đệ tử vừa rồi so với Kiếm Thập Nhất mà nói, còn xa xa không đủ.
- Lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội, rút kiếm đi!
Kiếm Thập Nhất nhìn Tô Dật, bảo kiếm trong tay tràn ngập hắc quang, phù văn trên thân kiếm như đang lưu động, lộ ra một loại huyền ảo, kiếm quang vạch phá không khí, làm cho bốn phía nổi lên ba động.
Lần trước bại ở trong tay Tô Dật, đã là khúc mắc của Kiếm Thập Nhất.
Nếu khúc mắc này không tan, sợ là sẽ trở thành tâm ma.
Cảm ứng khí tức trên người Kiếm Thập Nhất, ánh mắt Tô Dật cũng hơi động, cười nhạt nói:
- Lần trước ngươi thua ở dưới kiếm của ta, lần này không cần kiếm!
Nói xong, Tô Dật trở tay, đại đao ra khỏi vỏ.
Đại đao tràn ngập ánh sáng, cũng không phải phổ thông, nhưng so với bảo kiếm trong tay Kiếm Thập Nhất, rõ ràng kém hơn không cùng một đẳng cấp.
Chẳng qua khi Tô Dật rút đao ra khỏi vỏ, bốn phía không ít ánh mắt nhất thời co rút.
- Đây là Thần Kiếm Môn, Tô Dật rút đao đối mặt Kiếm Thập Nhất, đây là xem thường Kiếm Thập Nhất sao?
- Thần Kiếm Môn, lấy kiếm vi tôn, Tô Dật lại dùng đao, đây là xem thường kiếm pháp của Thần Kiếm Môn sao?
Có người nói nhỏ, đây là Thần Kiếm Môn, đối mặt Kiếm Thập Nhất, Tô Dật lại rút đao.
Đây là xem thường Kiếm Thập Nhất, hay xem thường kiếm pháp của Thần Kiếm Môn.
- Được.
Kiếm Thập Nhất hơi kinh ngạc, đây là khinh thường hắn, thời điểm tiếng nói rơi xuống, ánh mắt lấp lóe, khí tức trên người triệt để đại biến, khí thế sắc bén tràn ngập.
Một người một kiếm đứng ở nơi đó, như không thể rung chuyển!
- Mỗi lần Kiếm Thập Nhất sư huynh xuất thủ đều là toàn lực!
- Lần trước Kiếm Thập Nhất sư huynh vô ý bị thua, đó là ngoài ý muốn, lần này sẽ không để Tô Dật kia chiếm được tiện nghi!
- Kiếm Thập Nhất sư huynh cố lên, đánh bại gia hỏa cuồng vọng kia!
Toàn trường nghị luận, có âm thanh la lớn.
Dù sao đệ tử thân truyền và đệ tử nội môn ở đây, không có mấy người là không hận Tô Dật.
Bọn họ đã không cách nào báo thù, giờ phút này chỉ có thể gửi hi vọng ở trên người Kiếm Thập Nhất.
- Tuy Tô Dật cuồng vọng, nhưng ngay cả Trương Linh Quân cũng thua, mặc dù là bị Tô Dật liên thủ với Tư Đồ Mục Dương đánh bại, nhưng Tô Dật xác thực rất cường hãn, ai thắng ai thua còn không biết được.
Có đệ tử nói nhỏ, nhưng không dám gây nên nhiều người tức giận, thanh âm rất thấp.
Các trưởng lão hộ pháp, thậm chí là chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân, giờ phút này ánh mắt đều rơi vào trên người Tô Dật và Kiếm Thập Nhất, cực kỳ hứng thú.
Bảo kiếm trong tay réo vang, Kiếm Thập Nhất nhìn chằm chằm Tô Dật, chiến ý thẩm thấu ra, bao trùm hai mắt, hắc quang lấp lóe.
Hắn là Kiếm Thập Nhất, lần trước bị thua, đã sinh tâm kết, nếu lần này lại không cách nào đánh bại thiếu niên trước mắt, cái này sẽ trở thành chướng ngại trên con đường tu hành của hắn.
Một trận chiến này, hắn muốn thắng, muốn mở ra khúc mắc!
- Chiến!
Chỉ chớp mắt, Kiếm Thập Nhất hét lớn, kiếm quang bạo phát, nguyên khí lướt động, chân điểm mặt đất, thân hình nhảy lên, kiếm mang lấp lóe.
Cùng lúc, từ trong thân thể Kiếm Thập Nhất, khí tức Nguyên Linh cảnh ngũ trọng triệt để phóng thích, ầm vang càn quét.
- Không tệ!
Cảm ứng được khí tức trên người Kiếm Thập Nhất, không ít trưởng lão hộ pháp âm thầm tán thưởng.
Một đệ tử như vậy, thiên tư hơn người, tiền đồ vô lượng!
Vù vù...
Theo thân hình của Kiếm Thập Nhất bắn ra, bảo kiếm trong tay cũng cùng lúc chấn động.
Trong chốc lát, từng đạo kiếm quang hóa thành quang ảnh mơ hồ, khí tức sắc bén vạch phá không khí, làm cho không khí như liên y dập dờn, phát ra tiếng xé gió vù vù.
Chỉ nháy mắt, từng đạo kiếm quang bạo phát, bao phủ Tô Dật, cực kỳ sắc bén.