Chương 531
Phốc!
Miệng thổ huyết, thân thể bay ngược, thanh niên này cũng coi như không may, trơ mắt nhìn mình vọt tới thú ảnh, lại căn bản không có cách tránh đi.
Thú ảnh cũng bị đụng nát, thanh niên rơi xuống, cước bộ lảo đảo.
Xoẹt!
Một đạo ánh sáng đỏ thẫm lướt qua, thân hình Tô Dật như mang theo vô số tàn ảnh xuất hiện, năm ngón tay uốn lượn, trực tiếp chụp vào đầu vai của thanh niên này.
Trong lúc mơ hồ chỉ nghe trên vai thanh niên kia truyền ra thanh âm cốt cách vỡ vụn.
- Đi xuống!
Tô Dật quát khẽ, phất tay vung mạnh, ánh sáng nguyên khí bạo phát, bao phủ bốn phương, thanh niên kia bị ném bay, thổ huyết rơi xuống đài.
Trên đài quyết đấu, chỉ còn lại thanh niên cuối cùng, vừa rồi bị đụng thổ huyết bay ngược, bảo kiếm trong tay đã sớm rơi mất. Đang giãy dụa bò lên, nhìn thấy Tô Dật đi tới, trong lòng không khỏi phát run.
Đệ tử thân truyền này tự biết không có cách nào chống lại, sắc mặt trắng bệch.
Trên người Tô Dật nguyên khí phun trào, mắt nhìn thanh niên cuối cùng, sợi tóc bay múa, đi về phía trước ba bước, đứng ở trên đài quyết đấu, giống như không để ý tới thanh niên kia.
Toàn trường nhìn về phía Tô Dật, trong lòng đều chấn động.
Mấy đệ tử thân truyền kia, bất kỳ ai cũng là người nổi bật trong hàng đệ tử lần này, mỗi một cái đều có thiên tư và tiềm lực to lớn.
Nhưng ở trước mặt Tô Dật, những đệ tử thân truyền kia lại không chịu nổi một kích, bị đánh bại như vậy.
Không ít đệ tử thân truyền vây xem, trong lòng đều nghiêm nghị.
Nguyên bản rất nhiều người đều đang nghĩ, Tô Dật có thể ở trong Vạn Kiếm chiến trường đánh bại đám người Trương Linh Quân, sợ là truyền ngôn quá lớn.
Cũng có thể là do Man Thú trợ giúp, mới để Tô Dật hoành hành.
Nhưng giờ phút này bọn họ tận mắt nhìn thấy mới hiểu được, Tô Dật còn khủng bố hơn đồn đại.
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mới đến Thần Kiếm Môn không lâu, lại cường đại như thế, nếu như tiếp qua mấy năm, đến tuổi tác giống như bọn hắn, như vậy sẽ cường đại đến trình độ nào.
Ánh mắt các trưởng lão hộ pháp đều không bình tĩnh.
- Tiểu gia hỏa này thật hung hãn!
Trưởng lão Thượng Quan Hổ rung động nói.
- Bỏ lỡ a, thật là bỏ lỡ.
Bên cạnh Thượng Quan Hổ, một lão giả tiên phong đạo cốt lắc đầu không thôi, thân hình gầy gò, râu bạc trắng tung bay, trong hòa ái mang theo vài phần nghiêm túc, giờ phút này lại tựa hồ như hối tiếc cái gì.
Trưởng lão này chính là Doanh Đãng trưởng lão mà lúc trước Tô Dật ở Kiếm Đường gặp được, từng tiếp xúc qua Tô Dật, vốn có ấn tượng rất sâu.
Nhưng lúc đó Doanh Đãng trưởng lão lại không lưu ý nhiều, không nhìn ra tiềm chất của Tô Dật, cộng thêm về sau ra Thần Kiếm Môn một đoạn thời gian, sau khi trở về mới nghe nói sự tình của Tô Dật.
Giờ phút này tận mắt nhìn Tô Dật biểu hiện, trong lòng Doanh Đãng trưởng lão hối hận có thể nghĩ, nếu như khi đó ở Kiếm Đường, thu tiểu tử này làm đệ tử thì tốt biết bao nhiêu.
- Tiểu tử này, thật là đệ tử của Tô trưởng lão sao?
Doanh Đãng trưởng lão chưa từ bỏ ý định, khẽ hỏi Thượng Quan Hổ, phải biết những năm này Tô trưởng lão không thu đồ đệ.
- Hẳn không giả.
Thượng Quan Hổ cười khổ, biết tâm tư của Doanh Đãng trưởng lão, hắn làm sao không muốn thu tiểu tử kia làm đệ tử.
Mấy ngày trước Tô trưởng lão tự mình tới tiếp người, sợ là không giả được.
- Ai...
Nghe vậy, Doanh Đãng trưởng lão thở dài, nhìn tiềm lực của Tô Dật kia, có lẽ Tô trưởng lão xưa nay không thu đệ tử cũng động tâm thu đồ.
Phanh phanh phanh!
Trên đài quyết đấu bốn phía, kịch chiến cũng cực kỳ kịch liệt.
Sáu mươi tám đệ tử, sau cùng chỉ có mười sáu người lưu lại.
Trên mỗi đài quyết đấu chỉ có thể lưu lại một người, tất cả mọi người là đối thủ.
Tu vi hơi kém sẽ ăn ý liên thủ vây công thực lực mạnh nhất, nhưng loại liên thủ này cũng không phải tuyệt đối.
Nam Ly Nhiên, Kiếm Tháp thứ bảy, trường bào màu tím phần phật, ánh mắt lấp lóe, bảo kiếm trong tay phát ra kiếm minh âm vang, từng bước một đi ra, khí tức khuấy động, cùng hai đối thủ sau cùng đánh nhau, lại không rơi vào thế hạ phong.
Khuôn mặt Cố Thần Hữu như đao gọt, con ngươi lấp lóe ánh sáng màu đỏ, giống như hỏa diễm, bảo kiếm trong tay phóng ra hào quang óng ánh, xông pha bốn phương, kiếm quang như sấm sét.
Khí thế đáng sợ này để đối thủ run rẩy, không ngừng lùi lại, không dám chống cự.
Anh Thiến Thiến, Cung Thất, Âu Lạc, Tần Phóng… đều có ăn ý không cùng lên một lôi đài.
Ánh sáng nguyên khí như mặt trời rực rỡ, kiếm quang như nước thủy triều, mỗi người cùng đối thủ va chạm kịch liệt, âm vang điếc tai, thanh thế kinh người.
- Đều không tầm thường!
Nhìn từng đài quyết đấu kịch chiến, các trưởng lão hộ pháp đều có chút vui mừng, đệ tử giới này rất không tầm thường, đây là Thần Kiếm Môn may mắn.
Trên đài quyết đấu của Tư Đồ Mục Dương, hết thảy chỉ có hai người.
Nhưng Tư Đồ Mục Dương gặp phải đối thủ, là một Nguyên Linh cảnh ngũ trọng, Kiếm Tháp thứ mười ba.
Ánh mắt của Tư Đồ Lưu Vân cũng rơi vào trên đài quyết đấu của Tư Đồ Mục Dương, âm thầm khẩn trương.
- Chiến!
Kiếm quang sắc bén, khí tức hùng hồn, Tư Đồ Mục Dương không sợ, tránh đi mũi nhọn, kích hoạt Ngự Phong Chiến Khải, vũ dực vỗ mạnh, khí tức cổ lão, làm cho bốn phía xuất hiện lực lượng không rõ, cuồng phong gào thét, tràn ngập uy áp.
Ở dưới Ngự Phong Chiến Khải, khí tức trên người Tư Đồ Mục Dương kéo lên không ít, khí thế cường đại, để hư không rung động.
Làm đối thủ của Tư Đồ Mục Dương, giờ phút này ánh mắt của thanh niên kia cũng cực kỳ ngưng trọng, chưa từng nghĩ đến thiếu niên kia lại cường hãn như thế.
Vốn cho rằng Tư Đồ Mục Dương như thế nào đi nữa cũng chỉ là tiểu hài tử, nể mặt chưởng môn, chỉ cần đánh bại là được.
Nhưng bây giờ, thanh niên này mới biết mình suy nghĩ nhiều.
Tư Đồ Mục Dương kia cường hãn đến trình độ khủng bố, hắn toàn lực mà làm, rõ ràng cao hơn đối thủ một cấp, lại không chiếm được tiện nghi gì.
- Sảng khoái, tiếp tục đi!
Tư Đồ Mục Dương nổi lên chiến ý, khóe miệng mang theo nụ cười hiếu chiến, ở dưới Ngự Phong Chiến Khải, tốc độ tăng vọt, thân thể giống như chim ưng săn mồi không ngừng lướt đi.
- Ông...
Vũ dực của Ngự Phong Chiến Khải mở rộng, như vô số lưỡi đao trong vắt, hàn quang khiếp người, nhanh như sấm sét, cuồng phong gào thét.
Vù vù!
Cái sau không chút do dự, ánh sáng bao phủ, nguyên khí trong cơ thể phun trào, kiếm quang như nước thủy triều, đã toàn lực mà làm.
Keng keng keng keng...
Ánh vàng lấp lóe, đốm lửa vẩy ra, kình phong kích xạ.
- Tiểu gia hỏa này biến thái như vậy!
Hữu hộ pháp có chút tắc lưỡi.