Chương 540
Nhưng Mộ Dao và Tô Dật cũng tiến vào trước bốn, lại để các đệ tử ở hiện trường có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong đám người, ánh mắt huynh đệ Phó Đằng Quang, Phó Đằng Minh càng lộ ra vẻ ngoan độc, hàn quang tuôn trào, đây là kết quả bọn họ không muốn nhìn thấy.
Oanh!
Cùng lúc, bốn đài quyết đấu lại có ánh sáng lấp lóe.
Trên đài quyết đấu, từng đạo bí văn lan tràn ra, khí tức cuồn cuộn, toàn bộ quảng trường như đang rung động.
Bốn đài quyết đấu di động, oanh minh không dứt, giao thoa ngang dọc.
Ầm ầm…
Lập tức, bốn đài quyết đấu song song va chạm, liên tiếp sát nhập, biến thành hai lôi đài xa xa tương đối.
Trên một đài quyết đấu, Mộ Dao và Lưu Vân Xuyên xa xa tương đối.
Trên một đài quyết đấu khác, Tô Dật và Vân Lăng Phong xa xa nhìn nhau.
Nhìn sắp xếp này, để toàn trường cũng có chút kinh ngạc.
- Xem ra Mộ Dao phải ngừng bước!
- Tô Dật rất mạnh, chỉ là cũng phải bại!
Trong đám đệ tử có người nghị luận, Mộ Dao và Tô Dật đối đầu là Lưu Vân Xuyên và Vân Lăng Phong, Kiếm Tháp thứ nhất và thứ hai, sợ là hai người này phải song song dừng bước, không có mấy người sẽ cho rằng Mộ Dao và Tô Dật có thể đánh bại Lưu Vân Xuyên và Vân Lăng Phong.
- Tô Dật lão đại cố lên!
Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ, Đàm Siêu… đã sớm lui ra một bên, một mực khẩn trương xem chừng kết quả trên đài quyết đấu, giờ phút này song quyền nắm chặt, thần sắc khẩn trương, yên lặng ủng hộ Tô Dật.
- Cái này thú vị.
Trên đài cao, không ít trưởng lão hộ pháp lộ vẻ chờ mong, dạng quyết đấu này, thật có chút ý tứ.
- Hai vị trưởng lão thấy thế nào, ai sẽ tiến vào vòng tiếp theo?
Tư Đồ Lưu Vân nhìn Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão thấp giọng hỏi.
- Thật đúng là khó nói.
Nhị trưởng lão nói, giờ phút này ngay cả hắn cũng nhìn không ra kết quả, không cách nào vọng luận.
- Theo ta thấy, bốn người đều có giữ lại, ai mạnh ai yếu, sợ là cần một trận long tranh hổ đấu!
Tam trưởng lão mở miệng nói.
- Khặc khặc, cái này quá tốt, tiểu tử kia là tự mình muốn tìm chết!
Trong đám người vây xem, huynh đệ Phó Đằng Minh, Phó Đằng Quang cười lạnh, đây chính là tiểu tử kia tự tìm đường chết, lại đối đầu với người không nên đối đầu nhất.
- Tô Dật này xem như chết chắc, Vân Lăng Phong sư huynh nhất định sẽ không bỏ qua hắn!
Trên Kiếm Phong thứ mười lăm, không ít đệ tử lộ ra ý cười.
Kiếm Phong thứ mười lăm có thể nói bị Tô Dật chèn ép không ngóc đầu lên được, trở thành trò cười của toàn bộ Thần Kiếm Môn.
Mà bây giờ, chỉ có Vân Lăng Phong có thể chứng minh thực lực của Kiếm Phong thứ mười lăm.
- Ngài là trưởng bối, mời động thủ trước đi!
Bốn phía sôi trào nghị luận, trên đài quyết đấu, Lưu Vân Xuyên nhìn Mộ Dao hành lễ, nhưng thân thể thẳng tắp, tư thái tuyệt ngạo.
- Ngươi là Kiếm Tháp thứ nhất đi, chỉ là nói nhảm có chút nhiều.
Mộ Dao nhàn nhạt mở miệng, môi đỏ kiều nộn, hình dáng thon dài, phong thái tuyệt thế, giờ phút này khuôn mặt không có nụ cười, vẫn có một loại mỹ cảm dụ hoặc.
Xoẹt...
Nói xong, Mộ Dao trực tiếp xuất thủ, tay ngọc phất qua, có kiếm quang trực tiếp lướt đi.
Nhưng có thể nhìn ra được, giờ phút này thần sắc của Mộ Dao không dám chủ quan.
Đối mặt Lưu Vân Xuyên, Mộ Dao biết tên này mạnh hơn Cố Thần Hữu không ít, bởi vậy cũng nghiêm túc đối đãi.
Lưu Vân Xuyên chuyển mắt, bàn chân giẫm đài quyết đấu, nguyên khí phun trào, bỗng dưng quanh người có hồ quang điện sáng chói tàn phá bừa bãi, vờn quanh ở quanh người, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm.
- Ù ù!
Thanh âm trầm đục như sấm, trên đài quyết đấu, nhất thời như có sấm sét vang dội.
Giờ phút này Lưu Vân Xuyên giống như cảm ứng được cái gì, trên người bị lôi điện bao phủ, trong lúc phất tay, khí tức khủng bố ngập trời, bao phủ về phía Mộ Dao.
Dạng động tĩnh này, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của Tô Dật.
- Lôi thuộc tính...
Tô Dật có chút giật mình, trừ năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thế gian này còn có hai loại đặc thù thuộc tính, một loại là Lôi thuộc tính, một loại khác là Phong thuộc tính.
Truyền ngôn võ giả có hai loại thuộc tính đặc thù, đều sẽ cực kỳ cường đại.
Mà lâu như vậy, Tô Dật còn là lần đầu tiên nhìn thấy người mang Lôi thuộc tính, không nghĩ tới Lưu Vân Xuyên lại là võ giả Lôi thuộc tính.
Ánh mắt đảo qua Mộ Dao, Tô Dật phát hiện tuy Lưu Vân Xuyên cường thế tiêu sát, nhưng Mộ Dao lại vẫn còn đang bình tĩnh đón lấy.
Hưu hưu hưu hưu...
Lưu Vân Xuyên xuất kiếm, giờ phút này bảo kiếm cũng bao phủ hồ quang điện, kiếm quang tựa như thiểm điện bắn ra, để trên đài quyết đấu óng ánh loá mắt.
Vù vù...
Mộ Dao hoàn toàn không có nhượng bộ, bảo kiếm trong tay phát ra thanh âm phong lôi, tràn ngập kiếm quang, ngăn cản từng lượt thế công.
Một nam một nữ này quyết đấu, như mãnh thú ngang dọc, như linh cầm giao kích, một cái cường thế tiêu sát, một cái uyển chuyển rung động lòng người.
Sắc mặt Mộ Dao bình tĩnh, áo cam bay múa, ngẫu nhiên lộ ra bàn tay trắng nõn, mái tóc phiêu động, tư thái rung động lòng người.
- Ngươi có thể đi đến một bước này, thật đúng là để ta ngoài ý liệu...
Thời điểm Tô Dật nhìn Mộ Dao và Lưu Vân Xuyên giao thủ, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Ánh mắt ngoái nhìn, Tô Dật thấy Vân Lăng Phong đang từng bước một chậm rãi đi tới, ánh mắt âm lãnh không chút che lấp.
Từng bước một đi tới, Vân Lăng Phong nhìn chằm chằm Tô Dật nói:
- Chỉ là cũng tốt, chí ít bây giờ ngươi không đường có thể trốn, ngươi thiếu hết thảy, sẽ ở trước mặt mọi người hoàn lại!
Tô Dật vốn không ưa Vân Lăng Phong, nhíu mày nói:
- Ta không nhớ ta thiếu ngươi thứ gì nha!
- Tay của Phó Đằng Minh là ngươi phế đi, hắn là biểu đệ của ta.
Dưới chân Vân Lăng Phong có ánh sáng lấp lóe, nhìn như chỉ đi mấy bước, nhưng đã đến giữa đài, hơi ngừng bước, trong mắt lấp lóe lãnh ý, nhìn Tô Dật tiếp tục nói:
- Kiếm Phong thứ mười lăm nhục nhã, cũng là ngươi thiếu, trong Vạn Kiếm chiến trường ngươi hành động, cũng phải trả giá đắt!
- Thì ra là thế.
Tô Dật cười cười, nguyên lai Vân Lăng Phong này là biểu huynh của Phó Đằng Minh, còn muốn vì Kiếm Phong thứ mười lăm ra mặt.
Tô Dật ngước mắt nói:
- Phó Đằng Minh và những đệ tử của Kiếm Phong thứ mười lăm kia là tự làm tự chịu, ngươi tốt nhất cũng không nên đến trêu chọc ta, tính khí của ta không tốt lắm, sẽ không khách khí với ngươi!
Nghe Tô Dật nói, Vân Lăng Phong không có quá ngoài ý muốn, khóe mắt lộ ra hàn ý.
Vân Lăng Phong xác thực muốn thay Kiếm Phong thứ mười lăm và Phó Đằng Minh, Phó Đằng Quang ra mặt, nhưng vào Vạn Kiếm chiến trường, lần lượt bị Tô Dật trêu đùa, ngay cả Huyền Linh Quả cũng bị Tô Dật đoạt, trong lòng hận ý sớm đã không phải như lúc trước.
Vô luận như thế nào, ngày hôm nay hắn cũng phải giẫm tiểu tử này ở dưới chân, hắn ẩn nhẫn lâu như vậy, vì chính là ngày hôm nay, muốn ở trên Vạn Kiếm Đại Hội nhất phi trùng thiên, hắn mới là tồn tại vô địch, không cho phép bất luận kẻ nào nhảy nhót ở trước mặt hắn, Huyền Linh Quả cũng là vật hắn tất phải lấy.
- Tiểu tử, ngươi xác thực có chút tiềm lực và thực lực, nhưng có vài người là ngươi không cách nào trêu chọc, coi như ngươi là đệ tử của Tô trưởng lão, ngày hôm nay cũng không bảo hộ được ngươi, chỉ là ngươi yên tâm, ta không sẽ giết ngươi, nhưng ngươi sẽ trả giá đắt!
Vân Lăng Phong nhìn Tô Dật, thần sắc lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi sợ, có thể quỳ xuống dập đầu nhận thua, ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng, bất quá ta càng hy vọng ngươi dám đánh với ta một trận, như thế ta mới có cơ hội phế ngươi!
- Vân Lăng Phong sư huynh, giáo huấn tiểu tử kia!
-...
Trong đám người, đệ tử trên Kiếm Phong thứ mười lăm lớn tiếng hò hét, Kiếm Phong thứ mười lăm bị nhục nhã, sẽ ở ngày hôm nay đòi lại.
- Xem ra Vân Lăng Phong là sẽ không dễ dàng buông tha Tô Dật!
- Trong Vạn Kiếm chiến trường, Tô Dật cũng trêu đùa Vân Lăng Phong, cái này sợ là phiền phức!
-...
Có người thấp giọng thảo luận, nhìn tình huống trên đài, có thể cảm ứng được Vân Lăng Phong sẽ không bỏ qua Tô Dật.
- Tô Dật lão đại cố lên.
Nhìn đối thủ của Tô Dật lại là Vân Lăng Phong, đây chính là tồn tại thứ hai trên Kiếm Tháp, Trương Khánh, Đàm Siêu, Uông Phiền... không khỏi lo lắng.
Trên đài cao, thần sắc của Bạch Minh Sơn bình tĩnh, trong mắt có nụ cười lạnh không lộ ra dấu vết.
Tô Dật yên tĩnh mà đứng, bốn phía hò hét trợ uy rõ ràng lọt vào tai, xem ra không ít người đều cười trên nỗi đau của người khác.
Đến Thần Kiếm Môn, mặc dù nói Tô Dật vốn vô ý, nhưng ít ra hiện tại mình ở trong Thần Kiếm Môn, vì ngăn ngừa phiền phức sau này, muốn ở trong Thần Kiếm Môn thanh tĩnh mà nói, như vậy cần phải có một loại chấn nhiếp.
- Như ngươi mong muốn, ta cho ngươi cơ hội phế ta!
Tô Dật chậm rãi đi về phía trước, trên mặt treo nụ cười trào phúng, ánh mắt lấp lóe hàn quang.
Vân Lăng Phong này, chính là đối tượng chấn nhiếp thích hợp nhất.
Huống chi trong lòng Tô Dật đã sớm quyết định, nếu Vân Lăng Phong này thật đến trêu chọc mình, vậy thì mình tuyệt đối sẽ không khách khí.
Tu vi của Vân Lăng Phong, trong lòng Tô Dật có thể cảm ứng được đại khái, có lẽ đã đến Nguyên Linh cảnh lục trọng trở lên.
Nhưng cái này lại thế nào, không có gì đáng phải kiêng kị, Tô Dật từ lâu đã nâng cao một bước, cho dù là Nguyên Linh cảnh thất trọng, cũng không tính là gì.
- Tốt, có chút can đảm, không giống như lần trước chỉ biết chạy trốn!
Nhìn Tô Dật chậm rãi đi tới, ánh mắt Vân Lăng Phong tràn đầy lãnh ý, chân phải hơi tách ra nửa bước, khí tức trên người chầm chậm ba động, bốn phía cuồng phong gào thét, bao phủ cả đài quyết đấu.
Trong nháy mắt, cuồng phong như lưỡi đao sắc bén, mang theo lực lượng cường đại áp chế về phía Tô Dật.