← Quay lại trang sách

Chương 541

Phong thuộc tính!

Tô Dật chuyển mắt, đây là nguyên khí Phong thuộc tính, Vân Lăng Phong người mang Kim thuộc tính còn có Phong thuộc tính, bằng vào nguyên khí trong cơ thể liền có thể chế tạo loại trận thế này, ngược lại có thể thấy đối phương không phải hạng giá áo túi cơm.

- Soạt...

Nhưng đồng thời, theo Tô Dật chậm rãi đi ra, từ trong cơ thể có nguyên khí nồng đậm lan tràn, lấy hắn làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy khí lưu.

Trong chốc lát, kình phong tràn tới quanh người Tô Dật bị phá hủy, bị đồng hóa.

Trong ánh mắt mọi người, Tô Dật từng bước đi về phía Vân Lăng Phong, như nhàn nhã dạo chơi trong gió lốc, lộ ra rất nhẹ nhõm.

- Một cái có thể dựa vào nguyên khí tạo thành thanh thế như vậy, một cái nương theo Phong thuộc tính đồng dạng, có thể hóa giải, hai người ở phương diện khống chế nguyên khí đều rất kinh người.

Trên đài cao, nhìn thấy tình cảnh này, có trưởng lão sợ hãi thán phục.

Tuy Vân Lăng Phong và Tô Dật giao thủ, không cuồng bạo kịch liệt bằng Lưu Vân Xuyên và Mộ Dao, nhưng biểu diễn ra thủ đoạn, lại khiến người ta sợ hãi thán phục.

- Có thể khống chế nguyên khí Phong thuộc tính, ở trong phong bạo áp chế đảo ngược phản áp chế, còn lộ ra nhẹ nhõm như thế, khống chế nguyên khí sẽ càng khó khăn hơn.

Nhị trưởng lão Trưởng Tôn Lưu Ngân khẽ nói, trong mắt có quang mang ba động.

Bên ngoài, giờ phút này Cung Thất, Anh Thiến Thiến, Cố Thần Hữu, Âu Lạc, Trương Linh Quân, Kiếm Thập Nhất… bị thua lui ra, ánh mắt đều rơi vào trên hai đài quyết đấu.

Nhìn bốn người kia triển hiện ra hết thảy, Anh Thiến Thiến, Cố Thần Hữu… đều âm thầm nhíu mày, trong lòng rõ ràng, bọn họ bị thua là hoàn toàn xứng đáng.

Trên đài quyết đấu, nhìn Tô Dật từng bước đi tới, thần sắc của Vân Lăng Phong lại dần dần tái nhợt.

Vốn muốn ở trước mặt mọi người để Tô Dật làm trò hề, nhưng không ngờ tới, Tô Dật lại có thể ứng đối dễ dàng như vậy.

Mình tạo thành áp chế giống như không có chút uy hiếp nào, ngược lại để mọi người khen ngược đối phương.

Cái này khiến Vân Lăng Phong tâm cao khí ngạo, muốn nhất phi trùng thiên làm sao có thể tiếp thụ được.

- Kim Quang Chấn Thiên Ấn!

Tiếng quát lạnh từ trong miệng Vân Lăng Phong truyền ra, nguyên khí trong cơ thể nhanh chóng chuyển đổi, hóa thành nguyên khí Kim thuộc tính, bao phủ cả đài quyết đấu, sắc bén khiếp người.

Một cỗ uy thế đáng sợ từ trong người Vân Lăng Phong tràn ngập ra!

Oanh!

Ở dưới khí tức này, toàn bộ đài quyết đấu tựa hồ cũng bị ảnh hưởng.

Trong nháy mắt, từ trong thân thể Vân Lăng Phong phát ra ánh sáng màu vàng óng, vung tay đánh ra, chưởng ấn ngưng tụ, lòng bàn tay dày đặc kim quang, hiển lộ ra đường vân thần bí, khí tức khiến người ta run sợ.

Xoẹt...

Thân hình Vân Lăng Phong giống như thiểm điện, người mang Phong thuộc tính tốc độ có thể nghĩ, hung hăng phóng tới Tô Dật.

Vân Lăng Phong vừa ra tay cũng là toàn lực, uy thế cỡ này, làm cho các trưởng lão hộ pháp âm thầm biến sắc.

Khí tức của đối phương đột biến, Tô Dật cũng dừng bước lại.

Mắt nhìn thân hình nhanh như sấm sét và chưởng ấn đáng sợ kia, khóe miệng Tô Dật cười lạnh.

Vân Lăng Phong này thật đúng là độc ác, đây cũng không phải ôm tâm quyết đấu, mà là không lưu tình chút nào.

- Ta nói rồi, ta sẽ phế ngươi!

Thanh âm như muỗi kêu truyền vào trong tai Tô Dật, thân hình Vân Lăng Phong đã như tàn ảnh lướt tới.

Chưởng ấn càng lúc càng lớn, khí tức đáng sợ cộng thêm tốc độ kinh người, bao quát phong tỏa bốn phía.

Hết thảy để Tô Dật giờ phút này muốn lui, cũng đã lui không được.

Nhưng trên mặt Tô Dật lại không có bất kỳ vẻ ngưng trọng gì, chỉ là trong con ngươi thâm thúy, có tia sáng chói mắt phun trào.

Đồng thời quanh người hắn có nguyên khí Phong thuộc tính sáng chói, như mặt trời bạo phát ra.

Oanh!

Nương theo ánh sáng chói lóa, chấn động toàn bộ đài quyết đấu!

Quang mang này trong nháy mắt bao phủ toàn thân Tô Dật.

Ở dưới ánh sáng chướng mắt, để các đệ tử không cách nào nhìn thẳng, tựa hồ thân hình Tô Dật đã biến mất ở trong ánh sáng.

- Tên này lại muốn lấy nguyên khí phòng ngự, đến ngăn cản Kim Quang Chấn Thiên của Vân Lăng Phong Ấn, cái này là tự mình muốn chết sao!

- Tiểu tử kia thật bất cẩn, lại muốn dùng nguyên khí phòng ngự Kim Quang Chấn Thiên Ấn!

- Sợ là Tô Dật căn bản trốn không thoát, chỉ có thể như thế!

Trong đội ngũ vây xem, có một số đệ tử kinh hô, ánh mắt rung động.

Các trưởng lão hộ pháp cũng có người lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong nháy mắt, Vân Lăng Phong mang theo Kim Quang Chấn Thiên Ấn, đã hung hăng rơi vào trong phạm vi nguyên khí Phong thuộc tính.

Ầm ầm...

Cả hai va chạm, toàn bộ đài quyết đấu hung hăng rung rẩy, kim quang loá mắt và bạch quang chướng mắt hình thành cơn bão năng lượng kịch liệt, như cơn lốc bao phủ, làm cho không khí xuất hiện từng vết lõm không gian.

Gió lốc ùn ùn kéo đến, cảnh tượng doạ người!

Kình phong đáng sợ, để người ta xa xa nhìn cũng hãi hùng khiếp vía!

Không ít đệ tử trong lòng hiểu rõ, chỉ là dư âm kia, bọn họ cũng không có lực lượng chống lại.

- Tô Dật kia quá cuồng vọng, cái này là tự mình muốn chết sao!

Thanh thế đáng sợ bực này, càng làm cho không ít người khẳng định, Tô Dật quá cuồng vọng.

Đối mặt tồn tại như Vân Lăng Phong, Tô Dật lại muốn lấy Nguyên Khí Tráo chống lại, đây tuyệt đối là tự mình muốn chết.

- Khặc khặc, tự mình muốn chết!

Trong đám người, Phó Đằng Minh, Phó Đằng Quang cười lạnh không thôi, sợ là xem như Tô Dật kia may mắn không chết, cũng sẽ bị phế.

- Tô Dật lão đại, phải sống a!

Trương Khánh, Hứa Giai Tuệ, Đàm Siêu… ánh mắt rung động, nắm chặt song quyền, móng tay khẩn trương đến đâm vào trong da thịt.

Chỉ có Tư Đồ Mục Dương, tuy sắc mặt trắng bệch, nhưng giờ phút này nhìn lên đài quyết đấu, lại không có chút khẩn trương.

Át chủ bài của Tô Dật, Tư Đồ Mục Dương biết không ít, tiểu sư thúc công này không có dễ dàng bị đánh bại như vậy.

- Muốn chết...

Phía trước kình phong bao phủ, như gió lốc khuếch tán, khí tức trên người Vân Lăng Phong thả lỏng chút ít, trên mặt lộ ra cười lạnh.

Tự mình ra tay, Vân Lăng Phong rõ ràng nhất, tiểu tử kia làm sao có thể đối kháng Kim Quang Chấn Thiên Ấn, sợ là không chết cũng sẽ bị phế.

Oanh!

Nói rất dài dòng, nhưng chỉ chớp mắt, theo Vân Lăng Phong nói xong, trong cơn lốc, hư không đột nhiên run rẩy, một đạo ánh sáng đỏ thẫm lướt ra.

Xoẹt...

Đạo hào quang này rực rỡ, từ trên hư không đáp xuống, hoàn toàn vượt qua bất luận kẻ nào dự liệu.

Quá nhanh, ánh sáng đáp xuống, sau đó hóa thành thân hình một thiếu niên, ở trong ánh mắt kinh hãi ngốc trệ của mọi người, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Vân Lăng Phong.

Một khuôn mặt rõ ràng xuất hiện ở trong mắt Vân Lăng Phong, đã gần trong gang tấc, không phải Tô Dật còn có thể là ai.

Càng khiến người ta kinh hãi là, giờ phút này Tô Dật lơ lửng ở tầng trời thấp, phía sau có một đôi sí dực mở rộng, lưu động ánh sáng, mỏng như cánh ve, đường cong ưu mỹ linh động.

- Không tốt...

Vân Lăng Phong nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện ở trước mắt kia, bộ dáng đâu giống như là có chuyện gì, ngay cả quần áo cũng không chút tổn hại.

Giờ phút này, sắc mặt Vân Lăng Phong đại biến, ánh mắt kinh ngạc, thân hình nhanh chóng lùi lại, muốn xuất thủ công kích lần nữa.

Nhưng đã không kịp, một bàn tay nhanh chóng mở rộng.

- Ba...

Tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng, thanh âm cực kỳ rõ ràng truyền ra.

Toàn trường kinh hãi, chỉ thấy Vân Lăng Phong bay ngược ra, thân thể rơi ở trên đài quyết đấu, còn lăn mấy vòng mới ngừng lại được.

Cả quảng trường tĩnh mịch.

Giờ phút này cơ hồ hơn một nửa ánh mắt, đều ngơ ngác nhìn đài quyết đấu của Tô Dật và Vân Lăng Phong.

Từng đệ tử vây xem nghẹn họng nhìn trân trối, ngốc trệ đến không cách nào lấy lại tinh thần.

Không ít đệ tử cái cằm mở ra, thật lâu khó có thể thu hồi.

Một bàn tay đánh bay Vân Lăng Phong, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ làm sao tin tưởng.

Huống chi cho dù hiện tại tận mắt nhìn thấy, trong lòng bọn họ cũng không thể tiếp nhận sự thật này.

Phó Đằng Quang, Phó Đằng Minh, còn có những đệ tử của Kiếm Phong thứ mười lăm, giờ phút này từng cái trợn tròn mắt.

Bọn họ nguyên bản reo hò la hét, giờ phút này cái cằm không thu về được, ánh mắt bị kinh hãi phủ kín.

Bọn họ vốn cho rằng có Vân Lăng Phong xuất thủ, Tô Dật tuyệt đối sẽ bị chà đạp.

Nhưng bọn hắn chưa từng nghĩ đến, mới một chiêu mà thôi, Vân Lăng Phong trong lòng bọn họ, tồn tại thứ hai trên Kiếm Tháp, lại bị Tô Dật một tát đánh bay.

Kia coi như là tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không thể tiếp nhận sự thật này, cái này quá mức rung động!

- Trời ạ!

Trương Khánh, Đàm Siêu… giờ phút này nhìn thấy một màn trên đài quyết đấu, không khỏi xoa mắt, cũng không dám tin!

Chỉ có Tư Đồ Mục Dương không ngoài ý muốn, thần sắc bình tĩnh, khóe miệng hơi nhếch, hắn đã sớm biết Vân Lăng Phong không làm gì được Tô Dật.

- Mau nhìn, Tô Dật có thể bay, đó là thủ đoạn gì!

Có đệ tử kinh hô, cực kỳ kinh hãi, Tô Dật không phải Nguyên Linh cảnh sao, không có nguyên khí hóa hình, sao lại bay được.

Giờ phút này, các trưởng lão hộ pháp cũng động dung, sắc mặt kinh biến.

Ánh mắt Tư Đồ Lưu Vân lấp lóe, thần sắc biến hóa không ít.

Còn có một vị trưởng lão, giờ phút này thần sắc chuyển biến lớn nhất, chính là Bạch Minh Sơn.

Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Bạch Minh Sơn triệt để chuyển đổi thành chấn kinh, trong mắt nổi lên ba động kịch liệt, thần sắc âm thầm đại biến, khóe mắt co rúm.