← Quay lại trang sách

Chương 556

Căn bản không thể nào tránh né, Mộ Dao phất tay, toàn lực bạo phát, trên cánh tay ngọc nhỏ nhắn có kim quang bao trùm kín mít.

Nàng nhìn rõ thực chất, lập tức va chạm ngay với một đạo cước ấn trong đó, phát ra một phiến năng lượng quang mang chói mắt.

- Ầm ầm...

Vừa mới đụng chạm, thân thể mềm mại của Mộ Dao chấn động dữ dội, trên đôi môi đỏ tràn đầy máu tươi máu đỏ thẫm, thân thể uyển chuyển cũng lập tức từ giữa không trung bắn ngược xuống đài quyết đấu.

- Ầm.

Thân hình Mộ Dao đập xuống một cách nặng nề, chấn động toàn bộ đài quyết đấu, tiếng oành đùng vang dội không ngừng.

Trái tim của tất cả mọi người đều nhảy dựng lên, cũng chấn động mãnh liệt theo tiếng thân người Mộ Dao va đập xuống.

Thời khắc này Tô Dật không hề trì hoãn, vì đây là cơ hội hiếm có.

Theo thân hình Mộ Dao va đập xuống, nguyên khí trên toàn thân Tô Dật hội tụ vào chân phải, hào quang trong mắt chói lóa lập lòe như lôi điện, lao xuống.

Quần áo rách tả tơi bay phần phật, mái tóc tung bay phía sau, Tô Dật đạp thẳng chân phải xuống, dưới lòng bàn chân có vòng xoáy nguyên khí như gió lốc càn quét, trong nháy mắt ngắn ngủi đã trực tiếp đạp mạnh xuống đất.

Trong một chớp mắt, tất cả người xem không khỏi hít hà một hơi khí lạnh cho Mộ Dao.

- Xùy...

Mộ Dao cảm giác được, nhanh chóng vùng vẫy đứng lên, hai tay hướng về phía trước một chút, lăn tới trước tránh né một cách thảm hại, trông giống như con lật đật.

Tuy lăn tránh có chút thảm hại, nhưng Mộ Dao đã tránh thoát hữu hiệu.

- Oành...

Tô Dật đạp chân xuống, trên đài quyết đấu chấn động, không khí nổ oành đùng.

Từ chỗ Tô Dật đặt chân, từng vòng năng lượng nguyên khí như gợn sóng quét lan ra đài quyết đấu, bốn phía đều bị khí lãng chấn động như sóng dậy.

Mộ Dao tuy đã tránh được, nhưng đây là Bát Hoang Nộ của Tô Dật, một cỗ lực xung kích đáng sợ lập tức ùa lên, trực tiếp đánh bay thân thể mềm mại của nàng.

- Phốc...

Có máu tươi phun ra từ miệng Mộ Dao, máu tươi rất quỷ dị, có màu vàng nhàn nhạt.

Mộ Dao lại đập xuống đài quyết đấu một lần nữa, thân thể bay lộn ngược trở lại mặt đất, sắp đến rìa của đài quyết đấu mới ngưng được thế lui.

Tô Dật đáp xuống mặt đất, nguyên khí ở hai cánh sau lưng thu liễm lại, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có vết máu đọng lại.

Thời khắc này Tô Dật khí tức hư nhược, hơi thở hồng hộc, tiêu hao cũng dữ dội, không có biện pháp gắng chịu được.

Mộ Dao đứng lên, trong tay như có đan dược vội nhét vào trong miệng, sợi tóc rối tung, y phục nhuốm máu trông thảm hại. Nàng lập tức phất tay áo lau vết máu nơi khóe miệng, con mắt màu vàng óng nhìn Tô Dật không ngừng trào ra dao động.

- Có thể làm tổn thương ta, quả thật ngươi nằm ngoài dự đoán của ta. Nhưng bây giờ, sợ là ngươi đã nỏ mạnh hết đà rồi, còn có sức chiến tiếp nữa sao?

Mộ Dao lên tiếng. Nàng ta vừa mới bị thua thiệt nhiều, nhưng nàng còn có sức tái chiến, đối phương cũng đã là nỏ mạnh hết đà, sợ là đã không còn lực tái chiến.

Tô Dật âm thầm chớp động hai mắt, không ngờ nữ nhân này còn có sức tái chiến.

Vừa rồi nhân cơ hội, hắn đã thôi thúc Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, thi triển Bát Hoang Nộ đệ nhị cước và đệ nhất cước làm trọng thương Mộ Dao. Tiêu hao tự thân của Tô Dật cũng quá mức khổng lồ.

Hơi cắn chặt răng, Tô Dật lập tức cởi cây phá kiếm sau lưng xuống, một cổ lực đạo nhu hòa bao phủ nó, trực tiếp để qua một bên, mấy viên đan dược trong túi không gian cũng đồng loạt nhét trực tiếp vào trong miệng nuốt xuống.

- Hô...

Vừa tháo phá kiếm nặng như ngàn cân sau lưng xuống, Tô Dật lập tức cảm thấy cả người thoải mái không diễn tả được, phảng phất như toàn thân có thể bay lên.

- Hắn muốn làm gì?

Động tác của Tô Dật khiến toàn bộ hiện trường có chút kinh ngạc.

Phá kiếm quái dị sau lưng Tô Dật rất đáng chú ý, từ trước tới nay chưa ai tận mắt nhìn thấy hắn tháo nó xuống, nhưng giờ phút này Tô Dật lại tháo kiếm.

Chỉ có ánh mắt của Tô trưởng lão trên đài cao là dao động.

- Xùy.

Mộ Dao lập tức ra tay, vừa rồi nàng bị thua thiệt nhiều, thời khắc này không còn khinh thường nữa. Bóng hình xinh đẹp lướt ra, huy chưởng đánh tới.

- Đến đây đi.

Tô Dật khẽ quát một tiếng, nguyên khí từ lòng bàn chân lướt tới, thân ảnh nhất thời liên tiếp phóng ra tàn ảnh.

- Ah...

Có người nhất thời nhận rõ sự khác biệt. Giờ khắc này mọi ánh mắt ở hiện tràng gần như cảm thấy tốc độ của Tô Dật đột nhiên lần nữa lại vọt lên một bậc thang mới cao hơn so với trước.

Một chưởng của Mộ Dao rơi vào khoảng không. Nàng lập tức biến sắc, cảm thấy Tô Dật có biến hóa, tốc độ tự dưng tăng vọt đến kinh người.

- Xùy...

Bóng người Tô Dật xuất hiện ở bên cạnh nàng một cách quỷ mị, có chưởng ấn tung ra, xích quang tràn ngập.

Mộ Dao ngầm biến thân, chợt lui cấp tốc.

Trong nháy mắt, hai người lại lần nữa chiến từ ở giữa không trung đến trên đài, tiếp tục dùng phương thức trực tiếp nhất để quyết đấu với nhau.

- Ầm ầm.

Trong lúc hai người đụng chạm, có tiếng nổ trầm đục truyền ra.

Tốc độ Tô Dật tăng vọt, biến hóa thật khó lường, nhanh đến mức khiến cho người ta hoa cả mắt.

- Xì xì xì...

Với tốc độ tăng vọt của Tô Dật vào thời khắc này, tàn ảnh thật thật giả giả, giả giả thật thật, khiến cho Mộ Dao không thể nào nhìn thấy rõ ràng, vì thế đã bị ảnh hưởng không ít, càng đánh càng kinh hãi.

- Ầm ầm...

Thỉnh thoảng lúc hai người đụng nhau, thân hình mảnh mai của Mộ Dao cũng không ngừng bị đẩy lui.

- Ta hiểu rồi, thanh kiếm kia của Tô Dật nhất định có vấn đề, sợ là không đơn giản.

Trên đài cao, có trưởng lão nhìn ra manh mối, lo sợ thanh kiếm của Tô Dật hẳn là không đơn giản.

- Nếu như ta đoán không sai, vật mà Tô Dật một mực đeo trên lưng kia chính là một thanh trọng kiếm. Hắn luôn luôn dùng phương thức này để thối luyện bản thân mình.

Nhị trưởng lão lên tiếng, cũng nhận ra đầu mối.

- Thanh kiếm kia nặng ngàn cân trở lên.

Tô trưởng lão lên tiếng. Thanh kiếm ấy lão có tiếp xúc qua, có lai lịch, nhưng ngay cả lão cũng nhìn không thấu.

- Cái gì...??

Nghe vậy, các trưởng lão hộ pháp xem cuộc chiến đều ồ lên. Tên Tô Dật kia một mực đeo kiếm hơn ngàn cân trên người, dạng thối luyện này quá mức kinh người.

Cũng khó trách thời khắc này sau khi cởi trọng kiếm xuống, vô luận là tốc độ hay là lực công kích, Tô Dật cũng tăng vọt theo.

- Từ trước tới nay không ngờ hắn đều mang vật nặng trên lưng.

Có hộ pháp kinh ngạc tán thán. Thì ra từ trước cho đến bây giờ, Tô Dật đều xuất thủ trong khi lưng đeo vật nặng, nếu sớm cởi bỏ vật nặng đó xuống một chút, sợ là đám người Vân Lăng Phong thất bại còn thảm hại hơn nữa a.

- Tiểu tử giỏi lắm!

Có trưởng lão tán thưởng không dứt, phương thức dùi mài rèn luyện như thế có mấy người có thể kiên trì nổi? Tô Dật tiểu tử này quả là cường hãn, tuyệt đối là có đạo lý.

- Ầm...

Tiếng nổ trầm đục vang lên, Mộ Dao lại lần nữa bị đẩy lui, bị ảnh hưởng bởi tốc độ của Tô Dật, bị thua thiệt không ít.

- Phốc...

Khóe miệng lại tràn ra vết máu, thân hình Mộ Dao lảo đảo.

- Chiến.

Tô Dật đắc thế không tha người, đại khai đại hợp, cậy vào tốc độ thời khắc này không ngừng xuất thủ.

Con ngươi Mộ Dao đã ngưng trọng, cảm thấy nguy cơ, cũng cảm thấy thanh kiếm Tô Dật luôn đeo trên lưng hẳn là không đơn giản.

- Bịch bịch...

Lại một lần nữa lảo đảo trở lui, từ trong khóe miệng đỏ thẫm của Mộ Dao có máu tươi màu vàng không ngừng nhỏ xuống, càng đẹp thêm mấy phần.

- Ầm.

Bóng người Tô Dật xuất hiện quỷ mị, một quyền nặng nề rơi xuống trên vai thon của Mộ Dao.

Mộ Dao không thể lui được nữa, muốn tránh nhưng đã không kịp, nguyên khí phòng ngự trên người bị đánh nát, đầu vai bị kích phá, thậm chí truyền ra tiếng xương cốt nát vụn, thân thể mềm mại bay tới trước, một lần nữa đập xuống đài quyết đấu.

- Phốc...

Khóe miệng có máu tươi tràn ra, trên người loang lổ vết máu, nhuộm hồng cả y phục. Mộ Dao bò người lên, gương mặt động lòng người thời khắc này tái nhợt như bụi, tóc tai rũ rượi, y phục tả tơi.

- Thật là cường hãn a.

- Tên Tô Dật ấy không biết thương hương tiếc ngọc sao?

Toàn hiện trường đang xem cuộc chiến đều cảm thấy Tô Dật kia xuất thủ quá hung tàn, đây hoàn toàn là không biết thương hương tiếc ngọc a.

- Tô Dật lão đại cường hãn phát rồ phát điên sao, hơn nữa còn tàn khốc!

Lưu Ký, Trương Khánh và những người khác đang trố mắt líu lưỡi.