Chương 562
Thánh Vũ đại hội 30 năm mới có một lần. Mỗi một lần Thánh Vũ đại hội, các đại thế lực sơn môn và Thánh Sơn sẽ cùng nhau bỏ ra không ít trọng bảo và đan dược. Nếu có biểu hiện xuất chúng, sẽ có được trọng thưởng. Thánh Vũ đại hội cũng là nơi mà các đại sơn môn âm thầm đọ sức.
Tư Đồ Mục Dương nói với vẻ rất là hưng phấn, tiếp tục cho Tô Dật biết:
- Tô Dật lão đại, đến lúc đó chúng ta sẽ đi, nhất định có thể càn quét một trận, chiến đấu cùng những đệ tử của các đại thế lực sơn môn, để cho bọn họ thấy được sự lợi hại của chúng ta.
Tô Dật cố nặn ra vẻ tươi cười, trong lòng tự dưng có chút trầm mặc.
Một lát sau, phi hành Man Yêu thú tọa kỵ đã đến trên Thiên Kiếm phong.
Tư Đồ Mục Dương không dẫn Tô Dật tới Thiên Kiếm phong đại điện, mà là đi vòng qua một khu đình viện lầu các u tĩnh cổ xưa.
Hai người nhảy xuống phi hành Man Yêu thú tọa kỵ, Tô Dật nhìn xem xét bốn phía, nơi nơi đều là cổ xưa, một vòng chung quanh đều là lầu các vắng vẻ.
- Vào đi thôi, cha ta đang chờ ngươi, dường như có chuyện muốn tìm ngươi, ta thì không đi được.
Tư Đồ Mục Dương le lưỡi, lập tức rời đi.
Thần sắc Tô Dật ngầm động, chỉnh sửa lại y phục một chút, thầm hít vào một hơi thật sâu, tiến vào lầu các.
Nền đá bản xưa cũ, bên trong lầu hết thảy đều rất cổ kính, lộ ra một loại khí tức tịch mịch ban bác.
Đi qua một hành lang bên trong là một nơi thiên sảnh, Tô Dật tò mò đánh giá.
Trong sảnh có treo mấy tấm cổ họa và bảo kiếm, vài cái ghế lớn.
- Tiến vào thư phòng đi, không cần câu nệ.
Có âm thanh từ trong truyền đến.
Tô Dật ngước mắt, là tiếng của chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân.
Nghe vậy, Tô Dật chậm rãi đi vào, vừa nhập môn là nghe thấy một mùi thơm.
Đập vào mắt là bàn ghế gỗ loại tốt được điêu khắc bên trong thư phòng, bàn ghế có khắc hoa văn khác nhau rất tỉ mỉ, không gian khắp nơi tinh tế dịu dàng, lại không mất đi phong cách cổ xưa.
Tới gần bên cửa sổ, trên một cái bàn dài có đặt mấy tờ giấy tuyên, trên nghiên mực có vài cây bút lông.
Dưới ánh mặt trời sáng rỡ bên cửa sổ, mặt bàn cũng trải dài ánh sáng chiếu rọi, một bóng lưng to lớn cao ngất đang múa bút viết chữ.
Tô Dật ngước mắt nhìn lại, nét bút trên giấy là một chữ 'Kiếm' thật to.
Bóng lưng lấy bút, giơ tay lên lạc bút, viết xong quay đầu lại, chính là chưởng môn Thần Kiếm môn, Tư Đồ Lưu Vân.
Mắt nhìn Tô Dật, Tư Đồ Lưu Vân mỉm cười.
- Bái kiến chưởng môn!
Tô Dật hành lễ, mỗi lần ở trước mặt Tư Đồ Lưu Vân đều cảm thấy có áp lực.
- Không cần đa lễ, ngươi là đệ tử của Tô trưởng lão, dựa theo bối phận Thần Kiếm môn còn muốn trên ta.
Ánh mắt Tư Đồ Lưu Vân hữu ý vô ý nhìn Tô Dật, cười nói ra:
- Tô trưởng lão có từng nói với ngươi chuyện này?
- Tô trưởng lão thật ra chưa từng nói với đệ tử chuyện này, nhưng chưởng môn quý là chủ của một môn, đệ tử nên hành lễ.
Tô Dật không để lộ thần sắc, nhận thấy mấy lời vừa rồi của Tư Đồ Lưu Vân dường như là có ẩn ý.
- Ha ha...
Tư Đồ Lưu Vân mỉm cười, lập tức nói ra:
- Tô trưởng lão tính tình trầm mặc ít nói, ngươi có thể bái nhập môn hạ Tô trưởng lão cũng là duyên phận.
Tô Dật gật đầu, mắt nhìn thư phòng đánh giá.
Tư Đồ Lưu Vân dao động ánh mắt, nói với Tô Dật:
- Đây là do mẹ của Mục dương bố trí trước kia, mấy năm này vẫn một mực chưa từng thay đổi.
Tô Dật chuyển động ánh mắt, với dáng vẻ của Tư Đồ Mục Dương kia, phu nhân chưởng môn so sánh với ông ta nhất định cũng là một mỹ nhân.
- Nghe nói bên trong Vạn Kiếm chiến trường, Mục Dương tiểu tử kia nhờ có ngươi chiếu cố, ta thật ra phải cám ơn ngươi mới đúng.
Tư Đồ Lưu Vân nói với Tô Dật.
- Chưởng môn nói quá lời.
Tô Dật tỏ ra ngạc nhiên, nhưng thực ra trong lòng hiểu rõ, ngày hôm nay chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân gọi mình đến nơi này sợ là tuyệt đối có chuyện gì, không phải là muốn giao cho mình cái gọi là lợi ích vô thượng của Thần Kiếm môn chứ?
- Ngươi tới xem một chút, ta vừa mới viết chữ này như thế nào?
Tư Đồ Lưu Vân nhoẻn miệng cười, nói với Tô Dật, tỏ ý Tô Dật tiến lên xem chữ hắn viết.
- Đệ tử thật sự không hiểu chữ cho lắm.
Tô Dật đáp.
- Không cần có hiểu hay không, nhìn một chút là tốt rồi, nhưng cứ thẳng thắn.
Tư Đồ Lưu Vân mắt nhìn Tô Dật, dường như một lòng muốn Tô Dật xem một chút.
Ánh mặt Tô Dật chuyển động, tiến lên mấy bước, mắt nhìn một chữ to lớn trên giấy, chợt không nhìn thấy thế nào, nhưng cẩn thận nhìn lại, chữ 'Kiếm' ấy đột nhiên như đang sống dậy, có một cổ khí tức bén nhọn đang dao động, như có kiếm mang muốn lướt ra ngoài.
- Chữ rất đẹp!
Tô Dật lên tiếng.
- Vì sao là chữ đẹp?
Tư Đồ Lưu Vân hỏi Tô Dật, có vẻ rất hứng thú.
- Cái này...
Tô Dật hơi dừng lại giây lát, lúc ban đầu không thể tu luyện ở Tô gia, gia gia Tô Vân Thiên lão gia tử cũng hy vọng mình có thể theo văn, vì thế thỉnh không ít tiên sinh dạy học.
Thời điểm đó không thể tu luyện, thật ra Tô Dật cũng dốc lòng tập văn qua một thời gian.
Nhưng sau đó Tô Dật phát hiện tập văn tuy rằng không khô khan, nhưng trong thế giới kẻ mạnh là vua này, thực lực từ một tầng mức nào đó thật sự là không thể thiếu.
Thật vất vả đầu thai làm người, tự nhiên là không thể bình thường một đời.
- Chữ 'Kiếm' này của chưởng môn thế bút liên miên gấp khúc, hình chữ biến hóa phong phú, đạt đến mức thần diệu. Nếu quan sát kỹ, hành văn liền mạch lưu loát, bên trái trì bên phải vụ, tựa như thiên biến vạn hóa, đều có một cổ khí thế khiến người ta có cảm giác giống như nham thạch áp đỉnh, thế kiếm sắc bén đều phong mang, nghiêm nghị và đồ sộ, chẳng qua là...
Tô Dật đang nói chợt dừng lại, muốn nói lại thôi.
- Chẳng qua là cái gì...
Tư Đồ Lưu Vân đã âm thầm biến sắc, ánh mắt một mực rơi vào trên người của Tô Dật.
- Người nói nhìn chữ như người. Lúc chưởng môn viết chữ này dường như lòng có đắn đo, nghịch phong nhập vào bút, muốn vẽ ngang cần từ bên phải sang trái, vẽ cây thì từ dưới lên trên, khiến cho bút phong giấu trong bút họa, là tàng phong.
Tô Dật mắt nhìn chữ “Kiếm to lớn trên giấy, tiếp tục nói ra:
- Trong bút pháp cũng hành trong lưu, lưu trong hành, thiếu đi mấy phần phù hoa ngông cuồng, thu bút lộ phong. Đệ tử to gan suy đoán, dường như trong lòng chưởng môn có chuyện gì, đồng thời cũng nghĩ đến một nữ tử a.
- Ha ha ha ha... Tốt, tốt, tốt.
Tư Đồ Lưu Vân sửng sốt một hồi, lập tức bật cười ha hả, thần sắc giật mình, nhìn Tô Dật, liên tiếp nói mấy chữ tốt.
- Đệ tử nói bậy, xin chưởng môn không nên trách móc.
Tô Dật nói, nhưng trong lòng có điều dao động. Người ta nói chữ như người, có thể nhìn thấy manh mối, xem ra trong lòng vị chưởng môn Thần Kiếm môn này dường như luôn luôn ẩn nhẫn chuyện gì.
- Ngươi nói rất đúng, vừa rồi quả thật có nhớ tới mẹ của Mục Dương.
Tư Đồ Mục Dương cười nhẹ một cái, sau đó nhìn Tô Dật, thần tình nghiêm nghị đi một tí, nói ra:
- Ngày hôm nay gọi ngươi đi tới nơi này chính là muốn tâm sự với ngươi một chút, có thẳng thắn tỏ bày hay không?
“Cuối cùng đã tới chủ đề chính
Tô Dật thầm nghĩ trong lòng, thần tình không lộ ra dấu vết, nói với Tư Đồ Lưu Vân:
- Không biết chưởng môn muốn hàn huyên chuyện gì, đệ tử nhất định biết gì nói nấy.
- Thủ đoạn trên người ngươi, lai lịch không đơn giản, rốt cuộc ngươi từ phương nào đến, sư thừa môn phái là gì, có bái nhập vào môn hạ của Tô trưởng lão hay không?
Tư Đồ Lưu Vân mắt nhìn Tô Dật, nghiêm nghị hỏi, trong mắt bắt đầu có quang mang lập lòe, lộ ra một cổ khí thế bề trên.