← Quay lại trang sách

Chương 584

Ta nghe nói trong Vạn Kiếm đại hội của Thần Kiếm môn gần đây, đột nhiên xuất hiện ra một người tên gọi là Tô Dật, đoạt được đệ nhất Vạn Kiếm đại hội, tuổi tác không lớn.

Lý Linh vừa nói vừa đưa mắt nhìn hồng y thiếu nữ, tin tức này nàng ta cũng vừa mới biết được sau khi xuất quan. Nàng ta còn nhớ rõ thiếu niên đặc biệt trong Man Thành lúc trước, biết thiếu niên đó có quan hệ vô hình trung cùng vị sư muội trước mắt mình.

- Tô Dật.

Khi hai chữ ấy lọt vào bên tai, trên gương mặt thanh lệ, sáng ngời sinh quang của hồng y thiếu nữ lập tức trở nên lộ vẻ động lòng.

- Xem ra sư muội còn nhớ rõ thiếu niên kia.

Lý Linh hỏi, thần sắc không lộ dấu vết.

- Dĩ nhiên là nhớ.

Hồng y thiếu nữ ra vẻ trấn định, trong lòng thời khắc này lại khó có thể nhẫn nhịn được dao động, mắt nhìn Lý Linh, lập tức hỏi:

- Sư tỷ, có xác định chính là Tô Dật?

- Chuyện này cũng không biết chắc.

Lý Linh lắc lắc đầu, mắt nhìn hồng y thiếu nữ, mỉm cười trêu ghẹo:

- Chẳng qua là Tô Dật xuất hiện kỳ tích không chết, chính là người đó trong Thần Kiếm môn, trên người nhất định xảy ra chuyện kỳ ngộ gì đấy, có thể trở thành vô địch trên Vạn Kiếm đại hội Thần Kiếm môn, thật ra thì quan hệ cùng sư muội, chí ít cũng xem như đến gần một bước nhỏ a.

- Ta và hắn không có quan hệ gì, kẻ ấy chính là một kẻ hạ lưu phôi đản (trứng thối).

Đôi môi đỏ mọng của hồng y thiếu nữ hơi vểnh lên, ra vẻ khinh bỉ.

- Như vậy sao?

Lý Linh nhẹ giọng nói:

- Hoặc có thể là trùng tên trùng họ a, dù sao Tô Dật ấy đã chết, trên đời cũng không có nhiều kỳ tích như vậy chứ.

- Sư tỷ, có giúp ta lưu ý thêm một chút hay không, xem Tô Dật có phải là tên trứng thối hạ lưu ở Man Thành không?

Hồng y thiếu nữ nhìn Lý Linh, mắt đẹp dao động quang huy.

- Có phải hay không cũng không trọng yếu, dù sao sư muội cũng không quan tâm.

Lý Linh mỉm cười, ra vẻ trêu ghẹo.

- Nếu hắn thật sự còn sống, đó là ông trời không có mắt, tên trứng thối hạ lưu ấy, ta nhất định không tự tay giết hắn là không thể.

Hồng y thiếu nữ cắn chặt hàm răng, ra vẻ giận dữ, nhưng trong con ngươi lại tràn ngập quang mang, đôi mắt sáng răng trắng tinh, eo thon thon nhỏ vừa một vòng tay ôm cùng dáng người cao gầy, hai chân thon dài thẳng tắp, phát họa ra độ cong hoàn mỹ động lòng người.

........

Màn đêm.

Thần Kiếm môn, Kiếm phong thứ ba mươi sáu, hậu sơn.

Trong sơn cốc, Tư Đồ Mục Dương, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, Lưu Ký, Uông Phiền cùng hơn mười người đang ở đó.

Một tòa mộ phần không mộ bia, rượu đế mấy chén.

- Tô Dật lão đại, một khi có cơ hội, thù này chúng ta nhất định sẽ báo thay ngươi.

Tư Đồ Mục Dương, Trương Khánh, Uông Phiền, Lưu Ký và những người khác đều rưng rưng hai mắt.

- Tô Dật đại ca.

Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Giai Tuệ đã ươn ướt, đau thương đến mức thân thể chấn động.

- Có người muốn bảo vệ Vân Lăng Phong, thực lực ta không đủ, cũng không thể báo thù cho ngươi. Nhưng Tô Dật lão đại, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp, nhất định sẽ báo thù cho ngươi.

Tư Đồ Mục Dương lên tiếng, ánh mắt sâu sắc kiên định.

...........

Không gian thần bí, trong một mảnh mờ tối, nhưng không biết từ chỗ nào, tràn ngập ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, không đến mức khiến cho không gian này đen như mực.

Không ai có thể thấy, thời khắc này Tô Dật nằm trên thạch đài rạn nứt, thạch đài cổ xưa đã mờ đi không ánh sáng.

Huyết lưu dạt dào, trên người thê thảm không nỡ nhìn, đặc biệt trên ngực Tô Dật có một vết kiếm sâu rộng bằng ba ngón tay xuyên qua sau lưng, máu thịt bầy nhầy, lộ ra xương trắng, trông vô cùng khiếp người.

Thời khắc này Tô Dật hoàn toàn mất đi tri giác, trên người không có bất kỳ khí tức dao động nào, giống như thật đã chết.

Hoàn toàn mất đi tri giác, giống như thật sự chết đi. Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trên người Tô Dật trên người cũng không hoạt động, nhục thân vết máu loang lổ, vết thương bắt đầu khô cạn nhưng chưa có bất kỳ dấu hiệu khép lại.

Nhìn rõ ngực Tô Dật, trái tim cũng đã nát vụn.

Thời khắc này cho dù có cường giả ở đây cũng sẽ lắc đầu, trái tim bị đâm xuyên, bị thương nặng như thế, thuốc và dược thạch nan y, thậm chí không thể xuất hiện kỳ tích nào.

Không gian mờ tối, hoàn toàn tĩnh mịch, thời gian cũng đã mất đi ý nghĩa.

Một ngày, hai ngày, có lẽ là một năm, mười năm, trong không gian mờ tối tĩnh mịch nơi này hoàn toàn không có gì khác nhau.

Không ai có thể thấy, trong đầu Tô Dật, không gian thần bí luôn luôn tràn ngập hào quang nhàn nhạt, chiếu rọi trong đầu làm cho Thiên Nguyên yêu hồn dao động xích quang, linh hồn nhộn nhạo bất diệt.

Thời gian như vậy không biết đã qua được bao lâu, trong trái tim nát vụn của Tô Dật tự nhiên bao phủ một tầng quang huy hệt như hà quang.

Lập tức, trong xương cốt bắp thịt trong cơ thể Tô Dật, kinh mạch huyệt khiếu đều có ánh sáng kỳ lạ lan tràn từ trong ra ngoài.

Quang huy ngay từ đầu còn hơi ảm đảm, nhưng theo thời gian trôi qua càng lúc càng chói mắt, cũng kèm theo một cổ khí tức kỳ lạ lan tràn ra, quanh quẩn trong không gian quỷ dị nơi này.

Tô Dật máu me đầm đìa, nhục thân đầy vết thương, thời khắc này cũng từ từ khôi phục.

Loại khôi phục này không phải là đến từ Kim Cương Chi Thể, tốc độ khôi phục dường như không nhanh chóng như Kim Cương Chi Thể.

Nhưng thời khắc này nhục thân Tô Dật khôi phục còn kèm theo một khí tức thần bí, như có cái gì đang thức tỉnh, đang say giấc nồng sống lại.

Đến cuối cùng, trong cơ thể Tô Dật tràn ngập quang huy từ trong ra ngoài, bao phủ toàn bộ thân hình trong đó, càng ngày càng chói mắt, quang mang chiếu rọi không gian thần bí này, như một quang kiển bao phủ.

.....

Thần Kiếm môn, Thiên Kiếm phong.

- Tính toán ra, là ta có lỗi với tiểu tử ấy a.

Thư phòng, Tư Đồ Lưu Vân đứng chắp tay, trên gương mặt không giận mà uy mang theo vài phần hối ý.

- Chưởng môn không cần tự trách, chuyện đó không có quan hệ gì với chưởng môn.

Hữu hộ pháp mắt nhìn Tư Đồ Lưu Vân, thần tình cũng có chút trầm ngưng, tiếc hận nói:

- Trời cao đố kỵ anh tài, có lẽ là tiểu tử ấy thiên tư thật tốt quá, bị trời ghen tỵ, đây là mệnh của hắn, chú định không có cách gì đăng thiên.

- Đây không phải là trời ghen tỵ, là Vân Lăng Phong cố ý hạ sát thủ, hủy đi một tương lai của Thần Kiếm môn ta.

Tư Đồ Lưu Vân nắm chắc song quyền ở sau lưng, ánh mắt bắt đầu rực lửa. Hắn hiểu được tình huống cụ thể, nói:

- Nếu ta kiên trì chỉ cho một mình Tô Dật đi vào Thần Kiếm cốc, có thể hết thảy mọi chuyện sẽ không phát sinh, lợi ích vô thượng mà lão tổ lưu lại cũng sẽ rơi vào trong tay Tô Dật tiểu tử.

- Nhưng bây giờ thứ lão tổ lưu lại đã rơi vào trong tay Vân Lăng Phong. Tô Dật cũng đã chết yểu, trong môn rất nhiều lão nhân đều lưu ý đến Vân Lăng Phong.

Hữu hộ pháp thở dài, hắn biết được suy nghĩ của chưởng môn Tư Đồ Lưu Vân, càng coi trọng Tô Dật hơn.

Nhưng bây giờ hết thảy đều đã thay đổi, Vân Lăng Phong giết Tô Dật, thậm chí cũng khó mà bị trừng phạt.

Hết thảy thứ mà lão tổ lưu lại đã rơi vào trong tay của Vân Lăng Phong, đó là tương lai của Thần Kiếm môn, được không ít lão nhân trong Thần Kiếm môn bảo hộ chiếu cố.

- Tô trưởng lão xuất quan chưa vậy?

Trầm mặc một hồi, Tư Đồ Lưu Vân liền hỏi Hữu hộ pháp, chân mày tự nhiên nhíu chặt.

- Vẫn chưa, ta đã an bài đệ tử ngó chừng, một khi Tô trưởng lão xuất quan, sẽ lập tức bẩm báo.

Nghe vậy, Hữu hộ pháp cũng không ngưng trọng thần sắc, do dự một chút, sau đó hỏi Tư Đồ Lưu Vân với thần sắc đầy mong đợi:

- Tô Dật thật ra cũng không coi là đệ tử thân truyền của Tô trưởng lão, cũng không hề chân chính bái sư, có thể Tô trưởng lão cũng sẽ không...

Hữu hộ pháp có chút muốn nói lại thôi.

- Chỉ mong như vậy.

Tư Đồ Lưu Vân thở dài, trầm mặc một hồi, nói:

- Mấy đệ tử lần lượt an bài thật kỹ một chút, nhất định không để cho Tô trưởng lão biết được, đặc biệt là mấy đệ tử Mục Dương, Hứa Giai Tuệ, Trương Khánh, nhất định phải chú ý.

- Ừm.

Hữu hộ pháp gật gật đầu, hắn hiểu Tư Đồ Lưu Vân đang sợ cái gì.

- Ngoài ra, mau sớm tìm một viên Huyền Nguyên Đằng Long Đan, coi như là điều có thể làm cuối cùng cho tiểu tử ấy.

Tư Đồ Lưu Vân nói.