Chương 583
Vốn chính là như vậy, sợ cái gì, nếu như Tô Dật còn sống, cho dù Vân Lăng Phong đã có được lợi ích vô thượng gì đấy, cũng không phải là đối thủ của Tô Dật. Người đứng đầu tuổi trẻ Thần Kiếm môn cũng không tới phiên Vân Lăng Phong.
Có không ít ngoại môn đệ tử cả gan lên tiếng. Tô Dật tuy rằng hung hãn, nhưng không hề lấn ép qua bọn họ, điều này làm cho bọn họ đều bênh vực Tô Dật.
Thời điểm trong Vạn Kiếm Chiến Trường, Tô Dật cướp đoạt tất cả nội môn đệ tử và không ít đệ tử thân truyền, nhưng chưa bao giờ xuống tay với ngoại môn đệ tử.
Trời chiều, mây mù tràn ngập, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
- Híz-khà zz Hí-zzz.
Đình viện u tĩnh, đại thụ che trời, một Cửu U Minh Xà phun ra nuốt vào.
- Tên kia mặc dù khiến một số người chán ghét, nhưng không đến mức phải chết, ta rõ ràng không thích hắn, nhưng vì sao trong lòng khó chịu như vậy.
Mộ Dao đưa mắt nhìn trời chiều, môi đỏ mọng thời khắc này khẽ nói, khiến người ta nhìn là muốn âu yếm, nhưng lại là thần tình ngưng trọng, chân mày to nhíu lên.
Cửu U Minh Xà dựa vào Mộ Dao, dường như cảm nhận được tâm tình của nàng, cọ vô cùng thân thiết như muốn an ủi Mộ Dao.
Hư không hơi động, một thân ảnh tự nhiên xuất hiện. Là một phụ xinh đẹp có dáng người khoảng năm mươi tuổi, xem ra rất trẻ, thân thể linh lung, quần áo thanh nhã mà không mất đi vẻ đẹp quý phái, mái tóc đen nhánh khẽ búi thành búi tóc Lưu Vân.
- Sưu sưu.
Nhìn mỹ phụ đi tới, Cửu U Minh Xà lập tức mắt lộ ra vẻ kính sợ, cúi đầu không dám tùy tiện ngước lên.
- Sư phụ.
Thấy mỹ phụ đi tới, Mộ Dao lập tức đứng dậy chạy như bay, lên tiếng hỏi mỹ phụ:
- Sư phụ thế nào rồi?
Trên gương mặt như đóa hoa sen của mỹ phụ, sâu trong đôi mắt sáng lóe lên một chút tiếc hận, lắc lắc đầu với Mộ Dao, nhẹ giọng nói:
- Thần Kiếm cốc ban đầu là đích thân Thần Kiếm môn lão tổ bố trí, hiện tại đã hoàn toàn sụp đổ, cũng mai táng hết thảy, không ai có thể đi vào nữa.
- Sư phụ, chẳng lẽ hắn thật sự...
Sóng mũi Mộ Dao tự dưng cay cay, một tia hy vọng cuối cùng đã tan vỡ.
- Cho dù hắn còn sống, cũng không thể đi ra ngoài nữa.
Mỹ phụ lắc lắc đầu, rất tiếc hận, nhẹ giọng nói tiếp:
- Một tiểu tử như vậy, chết yểu như vậy thật là đáng tiếc.
- Tên khốn kia nếu còn sống, nhất định ta sẽ không tìm hắn để gây sự nữa. Ta tuy nhìn hắn không thuận mắt, nhưng mà không muốn hắn chết đi.
Mộ Dao lẩm bẩm nói nhỏ, mi mắt tự dưng ươn ướt.
- Tô lão đầu dường như rất thích tiểu tử ấy, nếu lão biết được... sợ là sẽ cảm thụ không được tốt lắm a.
Mỹ phụ thời khắc này dường như cũng có chút thất thần.
⚝ ✽ ⚝
Lạc nhật dư huy hiện đầy hư không.
Ánh mắt Cung Thất thất thần, hồi ức trong đầu hiện lên một gương mặt tươi cười.
'Ngươi có yêu thích ta hay không? Muốn gả cho ta? Chẳng qua là cho dù ngươi gả cho ta, ta cũng không có Huyền Linh quả cho ngươi...'
Giọng điệu như vậy vang lên trong đầu Cung Thất, cảnh tượng ấy còn rõ mồn một trước mắt, quanh quẩn không đi.
- Tại sao ta phải nhớ hắn, rõ ràng ta ghét hắn như vậy.
Cung Thất tự lẩm bẩm, đôi mắt mỹ lệ.
...........
Dãy núi trùng trùng điệp điệp, to lớn tráng lệ.
Đây là một khu Thánh Địa, trải dài hơn vạn dặm.
Giữa đỉnh núi Mặc Lam sơn có sương mù nổi lên, đỉnh núi màu xanh như một bức tranh sơn thủy, hệt như tiên cảnh.
- Vèo... oo!....
Trên ngọn núi, bóng người xinh đẹp uyển chuyển trong hồng y như lửa, tắm ánh nắng chiều, trong tay cầm một thanh loan đao động lòng người, từng đạo ánh đao lướt ra ngoài, cổ tay chuyển động chuôi đao, bảo đao trong tay linh inh động, quang mang chói mắt.
Hai thanh loan đao rúng động lòng người, đang chậm rãi xoay tròn, dần dần càng chuyển càng nhanh.
- Hưu hưu hưu.
Từng đạo ánh đao như trăng rằm lướt ra ngoài, cũng càng lúc càng nhanh, đá vụn và lá rụng trên đất cũng cuốn lại, hệt như ngưng tụ thành một cơn lốc.
Ánh đao xoay tròn phá vỡ hư không, bóng hình xinh đẹp trong hồng y như lửa nhẹ nhàng như chim yến, song đao cũng chớp động tựa như tia chớp, loan nguyệt đao quang lòe lòe, dung hợp cùng với bóng hình xinh đẹp ấy.
Ánh đao màu đỏ và bóng hình xinh đẹp hồng y như lửa đó, tạo thành một biển lửa ở ngọn núi này. Vòng eo của nữ tử mềm mại không xương múa theo song đao, như tựa thiên tiên xoay chung quanh trong loan nguyệt đao quang rực rỡ.
Thật lâu sau đó, loan nguyệt đao quang biến mất, thân ảnh ấy đứng đấy, hai tay loan đao vẽ ở trước người, như tạo thành một đường cong tròn, khiến cho tư thế của bóng hình xinh đẹp uyển chuyển càng thêm hiên ngang oai hùng.
Thân ảnh xinh đẹp đó là một nữ tử khoảng 16 17 tuổi, da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp vô cùng, dung mạo tuyệt lệ.
Mắt nhìn tà dương như máu, gương mặt thiếu nữ sáng lóa sinh quang tuyệt lệ, nhưng lại có vẻ trầm mặc.
- Thực lực của Nhược Hi sư muội càng ngày càng kinh khủng a.
Có âm thanh truyền đến, thiếu nữ ước chừng 16 17 tuổi xuất hiện ở trên núi.
- Lý Linh sư tỷ.
Nữ nhân áo đỏ quay đầu, mỉm cười, cũng không có gì kỳ quái, dường như đã sớm biết có người đi tới.
- Ta vừa mới xuất quan không lâu, thuận đường tới thăm ngươi một chút.
Thiếu nữ môi như điểm anh đào, mày như vẽ, tuổi tác không hơn kém nhiều so với nữ nhân áo đỏ, chỉ hơi lớn hơn một chút, đôi chân thon dài và bộ ngực cao ngất, còn có eo thon dịu dàng, cùng phát họa nên một đường vòng cung động lòng người, đủ để cho bất kỳ nam tử nào cũng không nhịn được càng muốn nhìn nàng không rời.
Nếu như Tô Dật có ở đây, nhất định có thể nhận ra thiếu nữ này chính là Lý Linh đến từ Thánh Sơn, lúc trước đã từng đi qua Man Thành, là người đã từng quen biết.
- Xem ra Lý Linh sư tỷ lại tiến bộ không ít.
Hồng y thiếu nữ dịu dàng nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng trong suốt, xán lạn như phồn tinh, đường cong linh lung phia dưới hồng y, dáng người xinh đẹp, khí chất như độc mai trời đông giá rét, mang theo một loại phong tư ngạo khí.
Đây là một vẻ đẹp khác biệt với Lý Linh. Vẻ đẹp của Lý Linh khiến cho bất kỳ nam tử nào cũng không nhịn được càng muốn nhìn không rời mắt.
Còn vẻ đẹp của hồng y thiếu nữ lại hoàn toàn ngược lại, hơi có yêu ý, không thấy mị thái, một vẻ đẹp khiến cho nam nhân không dám tới gần, khiến cho nữ tử cũng sẽ sinh lòng ghen tỵ.
- Ta tiến bộ lớn hơn nữa cũng không so sánh bằng ngươi, thật quá kinh khủng.
Lý Linh nhoẻn miệng cười, mắt nhìn hồng y thiếu nữ, tựa hồ như muốn nói lại thôi.
- Sư tỷ tới đây là có chuyện sao?
Hồng y thiếu nữ cảm giác được, dịu dàng nhoẻn miệng cười, ánh mắt ấy cong giống như Nguyệt Nha Nhi, nhoẻn miệng cười phảng phất linh vận cũng tràn ra ngoài, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng có khí chất như một đóa Uất Kim Hương, cao quý thanh lịch.
Ánh nắng chiều bao phủ, hồng y thiếu nữ thời khắc này vẫn bao phủ một lớp sương khói đỏ thẫm quanh thân, tựa như thật như huyễn, như dị hoa sơ khai, xinh đẹp vô luân.
- Ta vừa mới xuất quan đã có được một tin tức, không biết là đúng hay không, có nên nói cho ngươi biết hay không.?
Lý Linh do dự, cười nhẹ nói, khí chất ngược lại giống như nữ nhân áo đỏ, nhưng cũng động lòng người. Nếu chừng hai năm nữa, sợ là có thể tươi đẹp vô song, xinh đẹp khôn xiết.
- Tin tức gì mà khiến cho sư tỷ khẩn trương như vậy?
Hồng y thiếu nữ cũng tò mò, tin tức có thể làm cho sư tỷ khẩn trương như thế, tất nhiên là không bình thường rồi.