← Quay lại trang sách

Chương 586

Sáng sớm, mặt trời vừa mọc, đồi núi ngưng tụ ánh bình minh đầy trời, trút xuống vạn ngọn núi.

- Hô

Trên ngọn núi xuất hiện một thân ảnh gầy gò, duỗi tấm lưng mệt mỏi.

Đó là một gương mặt già nua, nhưng thân hình trông giống như hài đồng 8, 9 tuổi, dáng dấp khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi, trên mặt có những nếp nhăn mờ mờ như lưu lại những dấu vết năm tháng.

Đây là Tô trưởng lão, một khuôn mặt mang nhiều nếp nhăn, mơ hồ có thể hình dung được lúc còn trẻ nhất định cũng có chút ánh tuấn.

Trong Thần Kiếm môn có đệ tử nghị luận qua, trước đây Tô trưởng lão đã từng là một thanh niên tuấn tú với phong độ nhẹ nhàng, phong hoa tuyệt thế, nhưng về sau hình như xuất hiện một biến cố lớn nào đó khiến cho thân hình Tô trưởng lão đại biến, tính cách cũng trở nên cực kỳ khó chịu. Ông đối tốt với người của Thần Kiếm môn, nhưng khi ở bên ngoài, nếu có người chỉ liếc Tô trưởng lão một cái, liền bị Tô trưởng lão diệt toàn bộ sơn môn, san tông môn thành bình địa, hóa thành tro tàn.

Có một thế lực tông môn cường giả không ít đã từng cười nhạo dáng vẻ của Tô trưởng lão. Tô trưởng lão biết được liền truy sát ở cách xa vạn dặm. Không chỉ như vậy, nghe đồn người này còn bị Tô trưởng lão lột da gọt xương, ra tay rất hung ác, khiến người ta phải rùng mình.

Về sau sơn môn này oán giận muốn đòi lại công đạo, cũng bị Tô trưởng lão canh chừng trước sơn môn ba tháng, một đệ tử vừa xuất hiện khỏi cửa liền bị giết đi.

Những chuyện như thế Tô trưởng lão đã làm không ít, bởi vậy bên ngoài Tô trưởng lão có danh hiệu là Kiếm Diêm La Tô Cuồng Ca.

Mặt trời vừa mọc, Tô trưởng lão mặc một bộ trang phục trường bào rất vừa vặn, mái tóc màu đen xen lẫn những sợi tóc trắng nhàn nhạt càng tăng thêm mấy phần khí chất. Không thấy động tác của ông ta thế nào, chỉ trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.

⚝ ✽ ⚝

Sáng sớm, Kiếm phong thứ ba mươi sáu.

Không ít đệ tử trẻ tuổi đang bận bịu quét dọn, đối với ngoại môn đệ tử mà nói, nhất định mỗi ngày phải quét dọn một chút, sau đó mới đến thời gian tu luyện.

Bóng người của Tô trưởng lão xuất hiện trên hư không, vốn dự định lướt qua, bỗng dưng ngưng lại, lập tức hạ xuống.

- Ai bảo các ngươi đến?

Mắt nhìn thấy mười bóng người phía trước, Tô trưởng lão nhíu mày, ánh mắt khẽ lay động, thần tình bình tĩnh.

Âm thanh đột ngột khiến cho một đám đệ tử bối rối đại biến, khi nhìn thấy thân ảnh xuất hiện, đồng loạt tiến tới hành lễ.

- Bái kiến Tô trưởng lão, là trong môn bảo chúng ta đến Kiếm phong thứ ba mươi sáu tu luyện.

Có đệ tử âm thầm biến sắc, cố nén cơn bối rối trong lòng, giả bộ để không lộ ra dấu vết, đáp lời Tô trưởng lão.

- Lưu Ký, Uông Phiền ở đâu?

Tô trưởng lão không hề bận tâm, nói nhỏ:

- Gọi bọn họ tới đây.

- Thưa Tô trưởng lão, mấy vị ngoại môn đệ tử Lưu Ký, Uông Phiền đều đi Thần Kiếm Nhai bế quan.

Một thanh niên có bộ dáng dẫn đầu vội trả lời, ánh mắt có chút lấp lóe.

- Toàn bộ đều bế quan sao?

Tô trưởng lão hỏi.

- Vâng, toàn bộ đều bế quan.

Thanh niên kia tự dưng có chút phát run trong lòng, ánh mắt của Tô trưởng lão rơi trên người hắn, như muốn nhìn thấu hắn. Ánh mắt kia như kiếm, như muốn đâm xuyên qua hắn.

- Ầm…

Tiếng nói vị thanh niên vẫn chưa rơi xuống, trên thân truyền ra một âm thanh trầm vang, lập tức thân thể cắm ngược trên mặt đất, khóe miệng phun ra một vòng máu tươi.

- Các ngươi không phải là ngoại môn đệ tử, từng người có tu vi nội môn đệ tử, lại giả mạo ngoại môn đệ tử ở đây, tốt nhất thành thật nói cho ta biết, Lưu Ký và đám người Uông Phiền hiện đang ở đâu, là ai bảo các ngươi đến, không biết quy cũ của Kiếm phong thứ ba mươi sáu là gì sao?

Tô trưởng lão có nhãn lực bực nào, hết thảy làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của lão, vốn đã cảm giác kinh ngạc khi trên Kiếm phong thứ ba mươi sáu xuất hiện những thân ảnh lạ lẫm, nhìn những thanh niên này, không ai là ngoại môn đệ tử, trong lời lẽ cũng không giống như là ngoại môn đệ tử, như vậy đây là nội môn đệ tử giả mạo thành, tuyệt đối không bình thường.

Lực lượng tâm thần linh hồn đảo qua bốn phía, Tô trưởng lão càng nhíu mày, trên toàn bộ Kiếm phong thứ ba mươi sáu, giờ phút này không hề nhìn thấy một đệ tử quen thuộc nào, tuyệt đối là có sự tình gì phát sinh ở đây.

- Tô trưởng lão tha tội, việc này không liên quan đến chúng tôi, là là…

Một đám đệ tử nhất thời phát run, người có tên, cây có bóng, nhất thời hoảng sợ quỳ trên mặt đất, phát run.

- Mau nói cho ta biết phát sinh chuyện gì. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nếu không đừng trách ta sẽ lấy mạng nhỏ của các ngươi.

Tô trưởng lão quát một tiếng, xem ra quả nhiên là đã phát sinh chuyện gì rồi.

- Tô trưởng lão, là chưởng môn lệnh cho chúng ta đến, là chưởng môn an bài, đám người Lưu Ký, Uông Phiền cũng do chưởng môn phái người dẫn đi.

Có đệ tử bỡ ngỡ, tuy sợ hãi chưởng môn nhưng tình huống hiện tại càng sợ Tô trưởng lão hơn.

- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì, nói rõ cho ta biết, không ta giết luôn.

Tô trưởng lão quát khẽ, thân hình thấp bé giờ phút này tự dưng có một cỗ khí thế xông thẳng lên trời, ánh mắt lay động, tuôn ra quang mang sắc bén. Hết thảy mọi chuyện đều do chưởng môn an bài, nhất định là phát sinh đại sự gì đấy, còn bản thân mình bế quan đã lâu, cho nên không biết gì cả.

- Tô trưởng lão, là chưởng môn không muốn Tô trưởng lão biết tin Tô Dật chết, sợ Tô trưởng lão quá thương tâm.

Có đệ tử sợ hãi nói ra. Bọn họ biết một số chuyện, chưởng môn cố ý an bài bọn họ tới Thiên Kiếm phong là muốn giấu Tô trưởng lão một thời gian, nhưng không nghĩ rằng bọn họ không thể giấu diếm trước mặt Tô trưởng lão.

- Cái gì, Tô Dật?

Sắc mặt Tô trưởng lão đại biến trong nháy mắt, cả người run lên, dưới chân cũng run nhè nhẹ.

Lập tức, Tô trưởng lão bình tĩnh lại, cố nén chấn động trong lòng, lên tiếng hỏi:

- Tô Dật chết, chết như thế nào?

- Chuyện này…

Những đệ tử này muốn nói lại thôi, đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ vốn định nói dối dựa theo kế hoạch, nhưng giờ phút này trước uy thế của Tô trưởng lão, bọn họ cũng bị chấn nhiếp trong lòng phát run.

- Nói thật đi, Tô Dật chết như thế nào?

Tô trưởng lão hét lớn, càng lúc càng cảm giác được sự việc không bình thường. Nếu Tô Dật chết không có gì kỳ quặc thì cần gì phải an bài như thế, dường như toàn bộ Thần Kiếm môn đều không muốn cho lão biết, muốn giấu lão chuyện này.

- Chuyện này…

Những đệ tử ở đây, ai ai cũng phát run, chưởng môn đã cố ý dặn dò, tất nhiên không thể nói rõ cho Tô trưởng lão biết rằng Tô Dật đã chết như thế nào.

- Ầm.

Một đạo chưởng ấn đột nhiên xuất hiện trên ngực của một đệ tử đang khúm núm, âm thanh trầm đục phát ra, đệ tử kia thổ huyết, thân thể bay ngược ra, đập mạnh ở đằng xa, không biết sống hay chết.

- Ngay cả ta mà cũng dám lừa gạt hay sao. Không nói, đây chính là kết cục của các ngươi.

Tô trưởng lão khẽ quát, áo bào bay phần phật, đã nổi giận lôi đình.

- Tô trưởng lão tha tội, Tô Dật bị Vân Lăng Phong trên Kiếm phong thứ mười lăm đánh lén hạ sát thủ trong Thần Kiếm cốc.

Những đệ tử này sắc mặt đại biến, làm sao còn dám giấu diếm.

Lập tức, trước cơn hãi hùng khiếp vía của những đệ tử này, đều nói cho mọi chuyện cho Tô trưởng lão nghe.

Sau khi biết được sự việc, trong thân hình thấp bé của Tô trưởng lão có khí tức nhàn nhạt ba động, cuối cùng bình tĩnh trở lại, lên tiếng hỏi:

- Vậy bây giờ Vân Lăng Phong ở đâu, có nhận trừng phạt chưa?

- Việc này…

Một người đệ tử do dự trong giây lát, sau đó khẽ cắn môi, lắc đầu, nói với Tô trưởng lão:

- Vân Lăng Phong sư huynh không có chịu trừng phạt.