← Quay lại trang sách

Chương 600

Thiếu niên cẩm bào màu vàng nhìn thấy Tô Dật xoay người, vẻ mặt liền cao ngạo lãnh đạm, còn tưởng rằng Tô Dật nghe xong hai chữ “Thánh Sơn, trong lòng sẽ biết kính sợ.

- Thánh Sơn phái người đến Thần Kiếm môn rồi?

Tô Dật đưa mắt nhìn mấy thiếu niên, tiếp tục hỏi. Hai chữ Thánh Sơn vừa rơi vào trong tai Tô Dật, ở trong lòng nhấc lên cơn gợn sóng, phập phồng không chừng. Hắn hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới cố nhịn xuống, khiến cho sắc mặt không lộ dấu vết.

- Chẳng lẽ tiểu tử ngươi không phải là Thần Kiếm môn sao?

Có thiếu niên cảm thấy kỳ quái. Chuyện Thánh Sơn bọn họ đến Thần Kiếm môn, không phải là đệ tử Thần Kiếm môn đều biết cả hay sao, chẳng lẽ thiếu niên trước mắt đây không phải là đệ tử Thần Kiếm môn.

- Ta là ai không liên quan gì với các ngươi, các ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có phải Thánh Sơn phái người đến Thần Kiếm môn hay không, người tới là ai?

Tô Dật vẫn nhìn đám thiếu niên, tiếp tục hỏi.

- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai hay không?

Mấy thiếu niên đệ tử Thánh Sơn rốt cục không thể nhịn được nữa, tên thiếu niên kia vẫn nhìn bọn họ với tư thái như thế, điều này khiến bọn họ làm sao có thể nhẫn nại được chứ.

- Các ngươi trả lời ta là tốt rồi, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí với các ngươi.

Tô Dật lên tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

- Tiểu tử, ta xem ngươi muốn chết a.

Thiếu niên áo cẩm bào vàng vốn tức giận dâng trào, nhìn Tô Dật mà lãnh ý lướt ra.

- Ta cũng muốn biết cái gọi là Thánh Sơn đệ tử có tiến bộ hay không.

Ánh mắt Tô Dật cũng lạnh xuống. Hắn vốn muốn rời đi, nhưng mấy đệ tử kia tự báo sơn môn, ngược lại đưa tới sự chú ý của Tô Dật.

- Tiểu tử cuồng vọng, xem ra ngươi thật là muốn chết.

Thiếu niên mặc áo vàng đã không thể nhịn được nữa, không hề có người nào dám nói chuyện với bọn họ như thế. Tại Thánh Sơn, bọn họ cũng là đệ tử thân truyền, có địa vị cao thượng, đi ra khỏi thế giới bên ngoài mọi người đều phải khách khí đối với bọn họ.

- Xoẹt...

Trong nháy mắt, thiếu niên cẩm bào vàng ra tay rồi, bàn chân kèm nguyên khí lướt tới, một cước đạp mặt đất, thân ảnh nhất thời tung tới.

Nguyên khí ngưng tụ từ lòng bàn tay của thiếu niên mặc cẩm bào, mang theo kình phong hùng hồn bén nhọn, vỗ thẳng tới Tô Dật.

Giờ phút này thiếu niên áo cẩm bào xuất thủ không hề nương tay, cơ hồ là dốc toàn lực, dường như muốn giáo huấn Tô Dật một phen, thậm chí có đánh chết cũng không sao, cho dù tiểu tử này là đệ tử Thần Kiếm môn, không coi trọng bọn họ như thế thì cứ giết chết, Thần Kiếm môn có thể làm gì bọn họ chứ!

Mắt nhìn một chưởng của người phía trước, sắc mặt Tô Dật hơi trầm xuống, trong lòng cũng muốn biết tầng mức của đệ tử Thánh Sơn như thế nào, thân ảnh không hề nhúc nhích, nhìn chưởng ấn cấp tốc khuếch trương trong hai con ngươi, trong nháy mắt vung tay lên, một chưởng ấn cấp tốc vỗ ra.

- Oành!

Hai đạo chưởng ấn lập tức đụng nhau, không có bất kỳ quay về, một tiếng nổ trầm đục lập tức truyền ra.

Nguyên khí kình phong càn quét, bốn phía bụi đất tung bay, mặt đất chấn động, cổng chính trực tiếp bị bật tung.

- Phốc...

Thiếu niên Thánh Sơn phun máu tươi từ trong miệng ra, sau đó thân ảnh bay thẳng, rơi mạnh xuống đường lớn bên ngoài mấy trượng, đập xuống khiến đường phố phát run, mặt đất nứt ra, thê thảm không nỡ nhìn.

Thân ảnh Tô Dật không hề nhúc nhích, áo bào và mái tóc chỉ dao động một chút, ánh mắt lập lòe hàn quang.

Đối với người Thánh Sơn, Tô Dật không hề có bất kỳ hảo cảm nào, huống chi tên kia xuất thủ đầy ác liệt và sát ý, dĩ nhiên Tô Dật hạ thủ sẽ không khách khí.

- Ahh...

Thiếu niên áo cẩm bào vàng hét thảm, lăn lộn trên mặt đất, miệng phun máu tươi.

Cả bàn tay của hắn đều rạn nứt rồi, xương cốt trong da thịt cũng rạn nứt, bàn tay nứt ra, máu chảy dạt dào, toàn bộ bàn tay cũng mềm nhũn theo cánh tay, đều bị vỡ nát thành phấn vụn, cơn đau này đau thấu tim gan.

Bóng người cô độc trong tửu quán lại lần nữa ngước mắt nhìn, áo choàng che khuất khuôn mặt, trong mắt có chút quang mang dao động, lóe lên một cái rồi biến mất, lập tức lại khôi phục bình tĩnh.

Toàn bộ hiện trường đều kinh ngạc, vốn là ai cũng nghĩ thiếu niên kia đối mặt với đệ tử Thánh Sơn trong truyền thuyết, tuyệt đối là sắp xui xẻo lớn rồi, không chết cũng phải trọng thương, nhưng bọn họ không hề nghĩ tới kết quả hiện tại lại là thế này.

Ba đệ tử Thánh Sơn còn lại cũng trợn tròn mắt, há hốc mồm, mắt nhìn Tô Dật, vẫn còn chưa tỉnh hồn lại. Thiếu niên này tuổi tác rõ ràng không xê xích với bọn họ bao nhiêu, thậm chí còn có vẻ nhỏ hơn một chút, bọn họ là đệ tử Thánh Sơn, cũng không hề đánh giá cao về hắn, nhưng thật sự bọn họ đã nhìn lầm, không ngờ tiểu tử này lại cường hãn đến như mức ấy.

Tô Dật không để ý đến thiếu niên áo cẩm bào vàng bị đánh bay đang kêu gào thảm thiết, lạnh lùng quét mắt qua người ba thiếu niên Thánh Sơn còn lại.

- Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?

Ba thiếu niên tự dưng kinh hoảng, bị ánh mắt Tô Dật nhìn chằm chằm, có chút không tự chủ trong lòng toát ra hàn ý.

- Nếu là Thánh Sơn, vậy thì xem ngươi đã đạt tới trình độ nào đi.

Tô Dật mắt lộ ra lãnh ý, bóng người lập tức bước ra, nguyên khí bắt đầu khởi động, thân ảnh xuất hiện trước người ba thiếu niên kia như hư vô quỷ mị.

Ba thiếu niên thân là đệ tử Thánh Sơn, còn là đệ tử thân truyền của Thánh Sơn, bản thân thực lực tuyệt đối là hơn người, thiên tư thiên phú không cần nhiều lời, bất kỳ điều kiện gì cũng đều xuất chúng so với trong cùng thế hệ.

Nhưng ba thiếu niên này gặp phải Tô Dật, bọn họ đều có tu vi Nguyên Hồn cảnh, một người mạnh nhất, cũng là nhân vật thủ lĩnh trong cùng thế hệ tại toàn bộ Thánh Sơn, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đặt chân đến Nguyên Linh Cảnh.

Tuổi và tu vi như vậy đủ để khiến thế giới bên ngoài giật mình chấn động, nhưng so sánh cùng Tô Dật vào thời khắc này, nhưng còn kém hơn rồi.

- Rầm rầm rầm...

Chỉ mấy chiêu, Tô Dật đại khai đại hợp, với phương thức trực tiếp bá đạo nhất, đánh bay ba thiếu niên, khiến cho ba người thậm chí còn chưa có thời gian thi triển ra lá bài tẩy thì đã bị trọng thương rồi.

- A a a...

Ba thiếu niên kêu rên liên hồi, đều bị đập xuống phía xa xa, trên người máu chảy dạt dào, có người bị gãy cánh tay, có người hộc máu phun ra nội tạng nát vụn.

Đối với đệ tử Thánh Sơn, Tô Dật xuất thủ mang theo hàn ý, không nương tay bao nhiêu, hắn cố ý nặng tay là thế.

Bốn đệ tử Thánh Sơn đều bị trọng thương trong tích tắc, toàn bộ hiện trường đờ đẫn cả rồi.

Động tĩnh này đã sớm dẫn tới không ít người vây xem, xem như xem cuộc chiến.

Tô Dật quét ánh mắt qua bốn phía, đây là Chú Kiếm thành, chỉ cách Thần Kiếm môn khoảng trăm dặm, không có người của Thần Kiếm môn ở đây, hiển nhiên là không thể nào ngăn ngừa phiền toái, sau khi tịch thu túi không gian từ trên người bốn thiếu niên kia không một chút khách khí, hắn nghênh ngang bước đi.

Biết được Vân Lăng Phong không bị trừng phạt, Tô Dật vốn không muốn dính dáng với Thần Kiếm môn. Thời khắc này được biết người của Thánh Sơn sẽ tới Thần Kiếm môn, hắn lại càng có ý tránh.

Tô Dật biết mình có tiến bộ to lớn, nhưng đối mặt trước quái vật Thánh Sơn thì mình vẫn hệt như con sâu con kiến, nhất định không thể kháng cự.

Một khi gặp phải người của Thánh Sơn tại Thần Kiếm môn, vạn nhất bại lộ thân phận thì hậu quả thiết tưởng không thể lường được.

Tô Dật không cho rằng người của Thần Kiếm môn có thể bảo hộ mình.