Chương 599
Vì thế Tô Dật mới biết tính ngày đi vào Thần Kiếm cốc đến nay đã được một tháng, dường như Tô trưởng lão đã đại náo Thần Kiếm môn, nhưng Vân Lăng Phong vẫn chưa bị sự trừng phạt nào, chẳng qua là diện bích ba năm mà thôi.
Trừng phạt như thế này cũng coi như bằng không.
⚝ ✽ ⚝
Tô Dật thở dài một hơi thật sâu, trong lòng không khỏi có mùi vị như người uống một chén trà nguội lạnh.
- Ai, tiểu tử thật là kỳ quái a, không ngờ lưng lại đeo một thanh phá kiếm!
Đột nhiên có âm thanh truyền đến, một trung niên say bí tỉ loạng choạng đi tới gần Tô Dật.
Vừa nhìn đã biết người trung niên này đã uống rượu quá nhiều, cặp mắt đỏ ngầu, say bí tỉ.
Tô Dật ngước mắt, lực lượng linh hồn quét qua, trung niên này chỉ có tu vi bình thường, tu vi tầng mức Nguyên Hồn cảnh mà thôi.
Tô Dật không muốn để ý tới một người say rượu, vì thế đứng dậy muốn rời đi.
- Tiểu tử đứng lại, đây là Chú Kiếm thành, lưng ngươi đeo một thanh phá kiếm đến thành chúng ta, là coi thường Chú Kiếm thành chúng ta đó sao.
Tô Dật đứng dậy, trung niên kia lại không tha người, lập tức muốn kéo Tô Dật lại.
Sắc mặt Tô Dật hơi trầm xuống, dưới chân bước vút qua, lập tức né tránh không lộ dấu vết.
- Ai, thì ra là luyện gia tử.
Trung niên kia chưa hoàn toàn say quắt, ánh mắt lập tức biến đổi, trong nháy mắt vung tay run lên, một tay lập tức chộp tới vai của Tô Dật.
- Ta không phải là đối tượng say khướt, các hạ tìm nhầm người rồi!
Ánh mắt của Tô Dật hoàn toàn âm trầm xuống, một quyền trực tiếp đấm ra.
Phốc.
Hai người va chạm trong nháy mắt, trong miệng trung niên kia liền dâng đầy máu tươi, lập tức đánh bay đập xuống một góc tường.
- Ahh
Hét thảm một tiếng, người trung niên đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi, ánh mắt hoảng hốt.
Tình cảnh này khiến toàn bộ hiện trường lập tức yên tĩnh vô cùng, từng ánh mắt chăm chú nhìn Tô Dật, trở nên đại biến.
Đám người đi theo tên trung niên say rượu ấy thời khắc này đều biến sắc. Ước chừng sau một lát mới có người hoảng hốt tiến lên dìu tên say rượu ấy đứng dậy.
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh lại, mọi người lập tức yên lặng như tờ, ai cũng rõ ràng, một thiếu niên trông trẻ tuổi như vậy, nhưng chính là một người bất phàm.
Tại một góc, một thân ảnh cúi đầu uống một mình, trên đầu đội mũ bào, lúc này hơi ngước mắt nhìn Tô Dật một cái, ngay lập tức tiếp tục cúi đầu uống rượu, hệt như hết thảy bốn phía đều không có quan hệ gì với hắn.
Tô Dật không để ý tới trung niên say bí tỉ ấy, đẩy cửa đang muốn rời đi.
- Chú Kiếm thành cái gì chứ, một thanh kiếm đàng hoàng cũng không có, tiếp tục uống chút rượu đi!
Đúng lúc này, bên ngoài tửu quán có âm thanh truyền đến, lập tức mấy thân ảnh đẩy cửa bước vào, đi ngang qua Tô Dật.
- Tiểu tử, không có mắt a, ngươi đụng vào ta rồi!
Quát lạnh một tiếng, một ánh mắt nhàn nhạt chăm chú nhìn Tô Dật.
Tô Dật theo ánh mắt nhìn lại, những thân ảnh vừa bước vào là bốn thiếu niên, tuổi tác không xê xích bao nhiêu với mình, lớn nhất chẳng qua là mười bảy mười tám tuổi, quần áo gọn gàng, khí chất không tầm thường, nhưng thái độ lại khiến cho người ta không dám khen.
Âm thầm đánh giá bốn người thiếu niên này, Tô Dật cũng âm thầm kinh ngạc một chút. Nhìn quần áo của bọn họ, tuyệt đối không phải là đệ tử của Thần Kiếm môn, cũng không giống như đến từ sơn môn thường thường, mà khí tức trên người khiến Tô Dật rất ngạc nhiên, bốn người thiếu niên này rất bất phàm. Đệ tử trong Thần Kiếm môn sợ là so sánh cũng không bằng.
- Cổng chính hướng ra ngoài, mỗi người một bên, ta đẩy cửa đi ra ngoài cũng không có đụng vào ngươi a, lần sau nói chuyện khách khí một chút.
Tô Dật tuyệt không phải là loại người vô duyên vô cớ bị người khi dễ, vốn cộng thêm trong lòng có chút không thoải mái, cho dù mấy người thiếu niên này có lai lịch thân phận như thế nào đi nữa, nói chuyện cũng không khách khí.
Mấy tên thiếu niên kia vốn trong lòng đã không thuận, thấy thiếu niên sàng sàng cùng tuổi mình lại dám cãi, ngay cả trong sơn môn cũng tuyệt đối không có người nào dám nói chuyện với bọn họ như thế, huống chi đây là đang ở bên ngoài, còn là một Chú Kiếm thành nhỏ bé.
- Ôi!!!, không ngờ tiểu tử lớn lối như vậy, ngươi là đệ tử Thần Kiếm môn sao?
Mấy thiếu niên dừng bước chân lại, dừng trước cổng tửu quán không bước vào mà không lui, ánh mắt đều chăm chú nhìn Tô Dật. Một thiếu niên mặc áo cẩm bào vàng lên tiếng hỏi, ánh mắt đầy lãnh ý.
- Ta có phải là đệ tử Thần Kiếm môn hay không cũng không liên quan gì đến các ngươi, tốt nhất là không nên trêu chọc ta, nếu không ta bảo đảm các ngươi sẽ hối hận!
Tô Dật nhẹ nhàng trả lời.
- Tiểu tử, thật đúng là cuồng vọng, cho dù ngươi là đệ tử Thần Kiếm môn, như vậy thì đã sao, trước mặt chúng ta vẫn phải thật thà ngoan ngoãn.
Thiếu niên áo cẩm bào vàng sững sờ, lập tức sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống.
- Sư đệ, thôi được rồi, dù sao cũng là Thần Kiếm môn, chúng ta chỉ đi ra hít thở không khí, đừng làm phức tạp, nếu không…
Một thiếu niên lớn tuổi nhất lập tức khuyên can tên áo cẩm bào vàng, cất bước đi ra, phất phất tay với Tô Dật, nói ra:
- Ngươi đi đi.
Tô Dật bình tĩnh, hờ hững quét mắt đám thiếu niên kia một cái, sau đó xoay người rời đi.
- Hừ, coi như tiểu tử này may mắn, tưởng Thần Kiếm môn là cái khỉ gì chứ.
- Thần Kiếm môn đệ tử không chịu nổi một kích, chỉ thường thôi, lười chẳng muốn xuất thủ!
- Thần Kiếm môn trước mặt Thánh Sơn ta, chó má cũng không phải!
Tiếu niên mặc cẩm bào bĩu môi, mắt nhìn theo bóng lưng Tô Dật mà sắc mặt âm hàn, muốn động thủ, nhưng bị kéo lại, không làm gì khác hơn là chịu nhịn. Lần này ra ngoài, trưởng lão cố ý có dặn dò, ngàn vạn lần không được làm phức tạp, bằng không khi quay về sẽ bị trừng phạt.
Những thiếu niên khác cũng lãnh đạm lạnh nhạt nói, lần này không ít đệ tử tuổi trẻ đồng lứa đi ra ngoài, một mặt là được thêm kiến thức, mặt khác cũng là nhìn xung quanh dùi mài một chút nào, sư huynh sư tỷ đi theo trong Thần Kiếm môn, cũng có giao thủ qua những người cùng thế hệ của Thần Kiếm môn. Kết quả cuối cùng, đệ tử Kiếm Tháp Bài Danh của Thần Kiếm môn cũng chỉ mấy người có thực lực không tầm thường, những người khác xấp xỉ như nhau không ít, còn lâu mới so sánh cùng Thánh Sơn.
Mấy ngày nay bọn họ nhàm chán tại Thần Kiếm môn, cho dù là đi khắp nơi, thật vất vả thoát khỏi đi theo mấy Thần Kiếm môn đệ tử tới chỗ này. Thấy Chú Kiếm thành, tưởng rằng có thể tìm được mấy thanh bảo kiếm không tệ, không ngờ tới Chú Kiếm thành cũng không có gì cả, một thanh bảo kiếm cũng không có.
Thánh Sơn.
Đang xoay người rời đi, Tô Dật bỗng dưng miễn cưỡng dừng bước chân, thân ảnh nhất thời xoay đầu lại, mắt nhìn mấy tên thiếu niên kia, hỏi:
- Các ngươi là đệ tử Thánh Sơn?
Trong tửu quán, thân ảnh cúi đầu uống một mình kia thời khắc này dường như nghe được hai chữ Thánh Sơn, khẽ ngẩng đầu nhìn một cái, áo choàng che khuất khuôn mặt, nhìn không rõ khuôn mặt.
Đệ tử Thánh Sơn!
Thật ra thì người trong tửu quán khi nghe được hai tiếng “Thánh Sơn, sắc mặt ai nấy đều trở nên đại biến.
Thánh Sơn là nơi nào, toàn bộ Trung Châu ai mà không biết. Đó là thế lực khổng lồ nhất toàn bộ Trung Châu, ở nơi Chú Kiếm thành này, chỉ sợ là đối mặt Thần Kiếm môn đệ tử, người Chú Kiếm thành cũng phải cung kính, huống chi là Thánh Sơn đệ tử, còn khổng lồ hơn so với Thần Kiếm môn.
- Hừ, mới biết sao, ngày hôm nay đại gia tha cho ngươi, còn không mau xéo ngay cho ta!