← Quay lại trang sách

Chương 613

Sáng sớm, núi non từ trong đêm đen lộ ra hình dáng mờ mờ.

Ngàn núi bừng tỉnh, hào quang đầy trời.

Ngã tư đường Man thành, bắt đầu không khí sáng bừng.

Từ ngoài Man thành, một con man yêu thú phi cầm khổng lồ vỗ cánh mà đến, cuốn theo cuồng phong cuồn cuộn, khiến cho rừng cây phía dưới nhấp nhô, bên trên có mấy đạo thân ảnh đang đứng.

- Đó là ai?

Trên tường thành của Man thành, có người nhìn thấy, lập tức bày trận thế chờ quân địch.

Man yêu thú phi cầm khổng lồ lượn vòng mà tới, trong nháy mắt đã xuất hiện ngoài Man thành.

Mấy đạo thân ảnh đứng trên đó đều có chút trẻ tuổi, y bào phần phật, khí chất không tầm thường, giống như thiên nhân.

Lớn tuổi nhất cũng chỉ là một mỹ phụ trung niên, ánh mắt sáng rực, tràn ngập uy nghiêm.

Đằng trước là một hồng y thiếu nữ, vô cùng động lòng người, tuổi không lớn, nhưng đã trổ mã dáng người tuyệt thế.

- Là tiểu thư đã trở lại, nhanh đi bẩm báo cho gia chủ, tiểu thư đã trở lại rồi!

Trên tường thành có đệ tử của Liễu gia thấy hồng y thiếu nữ đó, lập tức vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, kích động vô cùng.

Người tới giống như thiên nhân, giống như thiếu nữ trích tiên đó chính là Liễu gia đại tiểu thư Liễu Nhược Hi.

- Vù.

Liễu Nhược Hi mắt nhìn Man thành, lập tức từ trên lưng man yêu thú phi cầm trực tiếp hạ xuống.

Bóng hình xinh đẹp quần áo phần phật, từ dưới bàn chân của Liễu Nhược Hi, hai cỗ nguyên khí màu đỏ mắt thường có thể thấy được tỏa ra, giống như hai mảng mây lửa.

Mượn dùng lực trùng kích, thân thể của Liễu Nhược Hi giống như lá rụng nhẹ nhàng hạ xuống trước cửa Man thành, dáng người động lòng tuyệt thế!

Thấy một màn này, không ít người trên tường thành trợn tròn mắt, không chỉ rung động vì thực lực tuyệt diệu đó, mà cũng vì dáng người như người trời đó.

Dáng người xinh đẹp đó giống như trích tiên, giống như thiên nữ hạ phàm.

Trên lưng man yêu thú phi cầm, thấy Liễu Nhược Hi nhảy xuống, mấy đạo thân ảnh cũng đều lập tức hạ xuống, ai nấy dáng vẻ kinh nhân.

Cửa thành mở rộng, có người của Liễu gia lập tức ra đón, có tọa kỵ của Liễu gia sớm đã chờ lâu.

Liễu Nhược Hi xoay người nhảy lên tọa kỵ của Liễu gia, hơi gật đầu với những ánh mắt ở xung quanh, lập tức quất ngựa mà đi.

- Liễu Nhược Hi tiểu thư đã trở lại.

- Đó chính là Liễu Nhược Hi tiểu thư sao.

Tọa kỵ của Liễu gia xuyên qua Man thành, dẫn tới chấn động.

Man thành Liễu Nhược Hi quay về Man thành, sớm đã một loại một loại tốc độ giống như tia chớp truyền ra, có không ít người ùa ra ngã tư đường muốn thấy phong thái của nàng ta.

Đây chính là người đầu tiên của Man thành có thể tiến vào thánh địa tu hành như Thánh Sơn, lại còn được Thánh Sơn vô cùng coi trọng, là sự kiêu ngạo của toàn bộ Man thành.

- Đẹp quá, động lòng người quá!

- Đây là thiên nữ à, đẹp quá!

- Đẹp quá, đáng tiếc cho Tô Dật không có phúc phận đó!

- Nói nhỏ thôi, tên gia hỏa Tô Đật đó cho dù là còn sống, e là cũng không xứng với thiên nữ như vậy.

-...

Trong Man thành nhao nhao nghị luận, sôi trào vì thiên nữ này.

Ngoài cửa lớn của Liễu gia, gia chủ Liễu Tông Nguyên và một đám tông thân đã sớm chờ ở bên ngoài.

- Đây là niềm kiêu ngạo của Liễu gia ta!

Thấy thiên chi kiêu nữ quần áo như lửa đó lướt tới, lão nhân cường giả của Liễu gia kích động không thôi, Liễu Nhược Hi, đây là niềm kiêu ngạo của Liễu gia.

- Cha!

Dáng người Mạn diệu nhảy xuống tọa kỵ, Liễu Nhược Hi đến trước người Liễu Tông Nguyên rồi hành lễ, ánh mắt mang theo nét cười, vô cùng động lòng người, đây là thân nhân mà ba năm nay nàng ta nhớ nhung nhất.

- Hảo nha đầu, cao hơn, cũng nhiều hấp dẫn hơn rồi, không hổ là khuê nữ của Liễu Tông Nguyên ta.

Liễu Tông Nguyên cười cười, trong lòng sôi sục, mặt mày tươi cười.

Có tộc nhân của Liễu gia tiến lên, nghênh đón đệ tử Thánh Sơn, lập tức náo nhiệt vào nhà.

- Đẹp quá, ta chắc thực lực nhất định cũng đến mức kinh người!

- Thiên nữ như vậy, e là Man thành không ai có thể xứng đôi!

- Tiểu tử Tô Dật đó nghe nói đã chết rồi, bằng không cũng có cơ hội đấy, dù sao hôn ước này lúc trước cũng là Tô lão gia tử và Liễu gia bàn xong rồi!

- Đùa gì thế, cho dù là Tô Dật còn sống, với địa vị hiện tại, làm sao xứng đôi với Liễu Nhược Hi tiểu thư, nghe nói ở trong Thánh Sơn, Liễu Nhược Hi tiểu thư cũng là đệ tử bồi dưỡng trọng điểm.

Khắp nơi nhao nhao nghị luận, sự trở về của Liễu Nhược Hi lập tức trở thành đề tài của toàn bộ Man thành.

- Thánh Sơn thì làm sao, lúc trước Kỷ Siêu đó không phải cũng bị Tô Dật đánh bại sao!

Cũng có người bênh vực cho Tô Dật, vẫn còn nhớ tới Tô Dật.

Lúc trước Kỷ Siêu đến từ Thánh Sơn đó không để cả Man thành vào mắt, cuối cùng là Tô Dật ra mặt, đánh bại hắn, khiến hắn biết được Man thành không phải là ai cũng có thể bắt nạt.

- Nói tới tiểu tử Tô Dật đó, trước kia tuy bất hảo, có điều khi đánh bại Kỷ Siêu của Thánh Sơn đó, cũng rất là cường hãn.

Có người nói như vậy, một màn lúc trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, hiện tại nghĩ lại cũng vẫn thoải mái không thôi.

⚝ ✽ ⚝

Liễu gia, đình viện im ắng.

- Để cha xem khuê nữ bảo bối của ta nào, cao như vậy rồi, cũng càng lúc càng đẹp, giống hệt như mẹ ngươi vậy.

Liễu Tông Nguyên mắt nhìn khuê nữ, trong lòng vui mừng, giống như là nhìn mãi vẫn không đủ.

- Cha, ngươi khen nữ nhi như vậy mà không thấy xấu hổ à?

Liễu Nhược Hi cười cười, ánh mắt trong suốt, sáng chói như sao trên trời, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân giống như có linh vận tỏa ra.

- Ta nói thật mà, không phải là khen.

Liễu Tông Nguyên cười cười, nữ nhi trước mắt chính là niềm kiêu ngạo của hắn, lập tức hỏi:

- Lần này về định ở bao lâu, chắc phải ở cùng cha lâu lâu chứ.

- E là phải khiến cha thất vọng rồi, ta vất vả lắm mới cầu sư môn cho phép ta trở về thăm người thân, nhiều nhất là mấy ngày là phải khởi hành chuẩn bị đi tham gia Thánh Vũ đại hội.

Liễu Nhược Hi lắc đầu, cũng rất bất đắc dĩ, má thơm hây hây, thổ khí như lan, da thịt như sương như tuyết, vô cùng mịn màng, dáng người tuyệt thế.

- Thế à, ài... Chỉ chớp mắt ngươi đã lớn như vậy rồi, e là sau này số lần cha có thể nhìn thấy ngươi sẽ càng lúc càng ít, thực sự có chút hối hận vì đã để ngươi tới Thánh Sơn.

Liễu Tông Nguyên có chút mất mát.

- Được rồi, chờ sau khi nữ nhi trở thành cường giả rồi, sau này nhất định sẽ giành nhiều thời gian ở bên người.

Liễu Nhược Hi vô cùng thân thiết kéo tay phụ thân, nói như làm nũng, trong ánh mắt có một loại xinh đẹp kinh người vượt quá tuổi tác của nàng ta.

- Được rồi, cha cũng không phải không hiểu, với thiên tư của ngươi, thiên địa của ngươi không phải ở Liễu gia, cũng khôngphải ở Man thành, sau này toàn bộ Liễu gia, toàn bộ Man thành, phải nhờ vào ngươi rồi.

Liễu Tông Nguyên mỉm cười, trong lòng không ngờ, nhưng lại hiểu rằng, có một số việc hắn đã không thể làm được, chỉ có thể ký thác hy vọng lên người nữ nhi.

- Gia chủ, không tốt rồi, không tốt rồi...

Có thanh âm dồn dập truyền đến, giống như đã xảy ra đại sự, một đạo thân ảnh vội vàng đi vào, vẻ mặt hớt hải.

- Gì thế?

Liễu Tông Nguyên hơi biến sắc.

⚝ ✽ ⚝

Một lát sau, đại sảnh của Liễu gia.

- Có rất nhiều man yêu thú tụ tập, còn có không ít cường giả man yêu thú, thực lực đều rất mạnh, người của chúng ta đã chết rất nhiều, chỉ có mấy người trở về.