Chương 614
Trong đại sảnh, hai cường giả trung niên của Liễu gia vẻ mặt chật vật, sắc mặt trắng bệch, trên người mang theo vết máu.
Tổ đội bọn họ đã ra ngoài thành điều tra, gặp phải đại lượng man yêu thú, chỉ có mấy người có thể đào thoát.
- Đại lượng man yêu thú, đây là có chuyện gì!
Liễu Tông Nguyên lẩm bẩm, thần sắc ngưng trọng, nhiều man yêu thú như vậy tụ tập ở ngoài Man thành, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cộng với động tĩnh gần đây ở ngoài Man thành, tựa hồ là có đại sự phát sinh.
- Hai vị thúc thúc mau ăn đan dược đi.
Liễu Nhược Hi tiến lên, trong tay lấy ra hai viên đan dược chữa thương đưa cho hai đại hán.
- Đa tạ tiểu thư.
Hai đại hán vừa thấy đan dược đã biết là bất phàm.
- Cha, chúng ta lần này trở về, ở trong Man Yêu sâm lâm cũng gặp phải man yêu thú, thậm chí gặp man yêu thú trình độ Yêu Hoàng, không biết liệu có liên quan tới cái này không?
Liễu Nhược Hi nhíu mày, đêm qua bọn họ cũng từng gặp nạn, cũng may cuối cùng chạy nhanh, nhưng Quan bá vẫn chưa trở về, gặp phải cường giả trình độ Yêu Hoàng.
- Cường giả Yêu Hoàng.
Nghe vậy, mọi người trong đại sảnh của Liễu gia đều run lên, ai nấy đều biến sắc, trình độ bực này đối với Man thành mà nói, chẳng khác nào là tồn tại trong truyền thuyết.
- Chỉ mong đừng liên quan thì tốt hơn.
Thần sắc Liễu Tông Nguyên vô cùng ngưng trọng, nếu cường giả Yêu Hoàng đó có liên quan tới man yêu thú gần đây tụ tập ở ngoài Man thành, vậy đối với toàn bộ Man thành mà nói chính là đại họa, chính là tai ương ngập đầu.
- Có phải là Bất Tử Môn không?
Ba chữ này khiến mấy vị lão nhân cường giả của Liễu gia ở đây đều biến sắc.
Trong mắt Liễu Tông Nguyên, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.
- Cha, Bất Tử Môn là sơn môn nào?
Liễu Nhược Hi nghi hoặc hỏi, chưa bao giờ nghe nói qua Bất Tử Môn này.
- Ngươi không biết đấy thôi, khi đó ngươi con chưa sinh ra.
Liễu Tông Nguyên phục hồi tinh thần, ánh mắt ngưng trọng, nói:
- Tất cả phải nói tới từ hai mươi năm trước.
Lập tức, Liễu Nhược Hi từ trong miệng phụ thân biết được, Bất Tử Môn, một cỗ thế lực phát triển mạnh trong Man Yêu sâm lâm.
Hai mươi năm trước, cường địch đến xâm phạm Man thành chính là Bất Tử Môn.
Một phen huyết chiến, máu chảy thành sông, thây nằm khắp nơi, vào lúc nguy cơ nhất, cuối cùng là Tô gia Tô Vân Thiên lão gia tử suất lĩnh một nhánh cảm tử của Tô gia giết ra, trảm sát Bất Tử Môn đến xâm phạm ngay tại chỗ, chấn nhiếp Bất Tử Môn, cho nên mới đẩy lui được địch.
- Người của Bất Tử Môn lúc rời đi từng nói, một ngày nào đó sẽ ngóc đầu trở lại, nhất định sẽ chiếm lấy Man thành!
Một vị lão nhân của Liễu gia sắc mặt ngưng trọng, so sánh với Bất Tử Môn, thực lực của Man thành quá yếu.
- Bất Tử Môn vì sao lại thế ắt phải có Man thành ta như vậy?
Ánh mắt Liễu Nhược Hi thắt lại, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Man thành nằm ở biên thuỳ, cũng không có tài nguyên đặc biệt gì, nếu Bất Tử Môn thực lực không tầm thường, ngươi việc gì cứ phải nhìn chằm chằm một thành nhỏ biên thuỳ như vậy.
- Bất Tử Môn này nghe nói rất kỳ quái, lai lịch rất thần bí, tồn tại từ xa xưa, vẫn tồn tại ở Man Yêu sâm lâm, nhưng lại chưa từng quá sôi nổi, giống như đến vô ảnh đi vô tung.
Có cường giả của Liễu gia nói, từng tìm hiểu qua Bất Tử Môn này, nhưng những gì biết được cũng rất có hạn, Bất Tử Môn này tồn tại trong Man Yêu sâm lâm, nhưng dấu vết lưu lại không nhiều lắm.
- Nghe lão bối truyền lời, Man thành chúng ta cũng tồn tại từ rất lâu, đồn rằng Man thành chúng ta cũng có rất nhiều chỗ thần bí, không ít thế lực từng muốn tranh giành Man thành, lại chưa bao giờ có ai thực sự thành công, ở một góc của Man Yêu sâm lâm, nhưng vào tình huống bình thường, man yêu thú cũng không dám tới gần Man thành.
Liễu gia lão nhân Liễu gia nói như vậy, đây đều là lời các lão bối nói.
Liễu Nhược Hi rúng động, nghĩ lại cẩn thận thì cũng đúng là như vậy, ít nhất nàng ta có thể cảm thấy được, ngoài Man thành mặc dù có không ít man yêu thú, nhưng trước kia đúng là chưa bao giờ có man yêu thú dám tới gần Man thành.
- Phân phó xuống, toàn thành đề phòng!
Liễu Tông Nguyên không dám lơ là, sai người đi phân phó, toàn thành phải đề phòng thật tốt, phòng bị cường địch đột nhiên đến xâm phạm.
- Quan bá chắc rất nhanh sẽ trở về thôi, có Quan bá ở đây, cho dù là Bất Tử Môn đó cũng không đáng lo.
Liễu Nhược Hi lên tiếng, cũng may lần này về có Quan bá đi cùng, có Quan bá ở đây, Bất Tử Môn đó chắc cũng không làm được gì.
- Có cường giả Thánh Sơn đi theo, cũng là chuyện may mắn, không biết cường giả đó khi nào sẽ tới?
Có lão nhân Liễu gia hỏi Liễu Nhược Hi, trong lòng giống như nhìn thấy hy vọng.
Có cường giả Thánh Sơn ở đây, lần này nếu Man thành thật sự có cường địch đến xâm phạm, tất nhiên không có trở ngại.
- Chắc là rất nhanh thôi.
Liễu Nhược Hi lên tiếng, tuy là gặp phải cường giả Yêu Hoàng, nhưng nàng ta cũng rất rõ thực lực của Quan bá, có lẽ đủ để ứng phó, có điều cũng không thể xác định Quan bá lúc nào mới có thể thoát khỏi sự cầm chân của cường giả Yêu Hoàng đó.
- Đúng rồi phụ thân, ta muốn tới Tô gia một chuyến, thăm Tô Vân Thiên lão gia tử.
Do dự một chút, Liễu Nhược Hi ngẩng lên, nói với Liễu Tông Nguyên.
- Gì cơ, tới Tô gia á?
Lập tức lão nhân cường giả Liễu gia trong đại sảnh thầm biến sắc.
- Đi đi, nghe nói lão gia tử có thương tích trong người, mang theo chút đan dược chữa thương, cũng thay ta ân cần thăm hỏi lão gia tử.
Liễu Tông Nguyên gật đầu, mỉm cười.
- Liệu thế có ổn không, dù sao...
Có người lên tiếng, dù sao Liễu Nhược Hi và Tô gia Tô Dật cũng có một đoạn quan hệ có chút xấu hổ.
Liễu Tông Nguyên phất tay nói:
- Tô Dật đã mất, lão gia tử yêu thương Tô Dật, e là trong lòng cũng rất đau khổ, Nhược Hi tới thăm lão gia tử cũng là điều nên làm.
Thấy Liễu Tông Nguyên cũng như vậy như vậy, mọi người ở đây không dám nói thêm gì nữa.
⚝ ✽ ⚝
- Chỉ mong không phải Bất Tử Môn.
Đại sảnh Tô gia, Tô Kính Đình sắc mặt ngưng trọng.
- Bất Tử Môn dường như không có thủ đoạn khống chế man yêu thú, man yêu thú chúng ta lần này thăm dò được dường như vẫn đang tụ tập càng lúc càng nhiều.
Trong đại sảnh, Tô Bách Hàn sắc mặt trắng bệch, trên người có vết máu, phát ra sát khí khiếp người.
Bọn họ đi thăm dò, gặp phải man yêu thú vây công, chết rất nhiều người, có thể chạy thoát chỉ có mấy người mà thôi.
- Lão gia chủ đột nhiên bế quan, ta cũng không thể gặp được, việc này rất nghiêm trọng, ta đi tìm thành chủ và các đại gia tộc thương nghị, coi như là chuẩn bị trước.
Tô Kính Đình nói.
- Gia chủ, gia chủ, không ổn rồi.
Ngoài Đại sảnh, có người Tô gia hốt hoảng chạy tới.
- Lỗ mãng sơ xuất, xảy ra chuyện gì?
Tô Kính Đình ngẩng lên hỏi.
- Có mấy người tới, nói là đệ tử Thánh Sơn, muốn gặp gia chủ!
Người đến lên tiếng, thần sắc có chút kích động, biết quan hệ của Tô Dật và Thánh Sơn lúc trước, lão gia chủ còn từng giao thủ với cường giả Thánh Sơn, tuy nói Tô Vĩ thiếu gia cũng đã là đệ tử Thánh Sơn, nhưng lần này người đến Thánh Sơn đến, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
- Thánh Sơn...
Tô Kính Đình, Tô Bách Hàn nghe vậy, đều thầm biến sắc.
- Ra đón.
Do dự một chút, dường như không còn lựa chọn nào tốt, là chuyện tốt hay là chuyện xấu, cũng đều không tránh khỏi.
Một lát sau, đại sảnh Tô gia.
Lão nhân tông nhân của Tô gia đều tề tụ, Tô Kính Đình đón tiếp, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, lại là một mỹ phụ trung niên và mấy đệ tử trẻ tuổi.
Trong đại sảnh, không khí im ắng một cách quỷ dị, giống như không khí ngưng kết một cách vô cớ.