Chương 617
Tô bá phụ khách khí rồi, lão gia tử, đang bế quan, vậy Nhược Hi không quấy rầy, ngày khác lại đến vấn an lão gia tử.
Liễu Nhược Hi hành lễ, cáo từ rời đi.
- Ta tiễn ngươi.
Đám người Tô Kính Đình, Tô gia tông nhân không dám chậm trễ.
- Tô bá phụ xin dừng bước.
Liễu Nhược Hi cười cười, lập tức hơi do dự một chút, giống như muốn nói lại thôi, cuối cùngvẫn lên tiếng, khóe môi hơi cong lên, môi mỏng hé mở, hỏi Tô Kính Đình:
- Xin hỏi Tô bá phụ, có tin tức của Tô Dật không?
- Tô Dật...
Tô Kính Đình kinh ngạc, các Tô gia tông nhân lão nhân ở đây thần sắc cũng nghi hoặc.
- Chẳng lẽ Liễu tiểu thư không biết Tô Dật trên đường tới Thánh Sơn đã gặp nạn sao?
Có Tô gia tông nhân lão nhân nói.
- Thế à?
Nhược Hi thần sắc không lộ dấu vết, dưới con mắt sáng lại như phủ lên một tầng bóng ma, sâu không thấy đáy.
- Tô bá phụ nén bi thương.
Im lặng một hồi, Liễu Nhược Hi cúi người, lập tức rời đi.
Tô Kính Đình và Tô gia tông nhân tiễn người tới cửa lớn, mỹ phụ chấp sự của Thánh Sơn vừa nãy đến đang chờ ở ngoài cửa lớn, giống như là tình cờ ở cửa gặp Liễu Nhược Hi.
- Tô bá phụ xin quay về.
Liễu Nhược Hi cáo từ, nhảy lên tọa kỵ rời đi.
Mỹ phụ trung niên của Thánh Sơn nhìn đám người Tô Kính Đình, thần sắc có chút không vui, trong mắt ánh mắt đạm mạc, lập tức đi theo Liễu Nhược Hi rời đi.
- Gia chủ, Tô gia chúng ta lần này e là đắc tội với Thánh Sơn rồi.
Mắt nhìn Thánh Sơn Thánh Sơn rời đi, có mấy Tô gia tông nhân thần sắc ngưng trọng lo lắng, Thánh Sơn chính là quái vật lớn, tuyệt đối không phải Tô gia nho nhỏ có thể đắc tội.
- Thánh Sơn tuy lớn, Tô gia ta tuy nhỏ, nhưng cũng là núi cao nước xa, Tô gia ta cũng chẳng cầu gì tới Thánh Sơn cả, sau này không được nhắc tới việc này nữa, nếu lão gia tử không bế quan, cũng sẽ xử lý như vậy!
Thần sắc Tô Kính Đình hơi trầm xuống, không giận mà uy.
Mấy tông nhân lão nhân cũng không dám nói gì nữa, lão gia tử tuy không có ở đây, nhưng dư uy thì vẫn còn, bọn họ cũng minh bạch tính tình của lão gia tử.
Tuy nói Tô Dật đã gặp nạn, hôn ước đó cũng chẳng khác nào là vô dụng, nhưng thái độ của Thánh Sơn hôm nay tới Tô gia, lại tặng đan dược, muốn nuốt lời như vậy, không nghi ngờ gì nữa đối với Tô gia mà nói là nỗi nhục rất lớn.
Nếu đổi lại, Tô gia là quái vật lớn, Thánh Sơn chỉ là Tô gia nho nhỏ, vậy hôm nay người của Thánh Sơn sao dám có loại thái độ này.
- Chỉ là, Tô Vĩ vẫn đang ở Thánh Sơn, Tô gia chúng ta đắc tội với Thánh Sơn, e là Tô Vĩ sẽ không sống yên ở Thánh Sơn, nếu có người vì thế mà làm khó Tô Vĩ thì phải làm sao.
Có lão nhân lo lắng nói, hiện tại Tô Vĩ chính là tiền đồ và hy vọng sau này của Tô gia, nếu vì thế mà lầm lỡ tiền đồ, đây cũng là ảnh hưởng tới toàn bộ Tô gia.
- Chúng ta chỉ làm chuyện mà Tô gia nên làm, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Tô Kính Đình nói, nắm chặt bình thuốc trong tay, có chút như có đăm chiêu.
- Gia chủ, ngươi nói xem Liễu Nhược Hi đến đây là vì gì, chẳng lẽ Liễu Nhược Hi thật sự không biết gì về việc này tình?
Có người của Tô gia nghi hoặc khó hiểu, dường như thái độ của Liễu Nhược Hi và chấp sự của Thánh Sơn đó là hoàn toàn bất đồng, đây là cố ý làm ra, thật sự không biết, không khỏi khiến những lão nhân này có chút khó hiểu.
- Vài năm không gặp, nha đầu Liễu Nhược Hi đã trưởng thành, không hổ là đệ tử được Thánh Sơn coi trọng, Liễu Tông Nguyên có nữ nhi tốt.
Tô Kính Đình nói nhỏ, hắn cũng coi như là duyệt người không ít, nào ngờ lại không nhìn ra được, Liễu Nhược Hi lúc này nay đã hơn xưa, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân, trong mỗi lời nói cử chỉ đều có thể cảm thấy được.
- Đáng tiếc tiểu tử Tô Dật đó không có phúc duyên.
Tô Kính Đình có chút cảm thán tiếc nuối, một thiếu nữ như vậy, Phượng Hoàng từ trong Man thành nho nhỏ bay ra, đáng tiếc Tô Dật mệnh không tốt, không có phúc khí đó, bằng không, có ước định của lão gia tử và Liễu gia lúc trước, đây cũng coi như là phúc của Tô gia.
- Thật tiếc Kim Lôi Thiên Nguyên đan đó, cũng sắp tới trình độ Hoàng phẩm.
- Đó là trọng bảo, nếu nuốt vào, là có thể lập tức tăng cường tu vi.
Có Tô gia tông nhân vẫn nhắc tới một viên Kim Lôi Thiên Nguyên đan đó, đan dược trình độ tinh phẩm cao cấp, bọn họ cả đời cũng chưa từng gặp, trọng bảo như vậy, e là có giá trị bằng mấy Tô gia, chỉ tiếc là đã trả lại người ta.
Tô Kính Đình không nhiều lời, Kim Lôi Thiên Nguyên đan đúng là trọng bảo, nếu là trước kia, e là cũng sẽ khiến trong lòng hắn có chút không nỡ.
Có điều lúc này, trong lòng Tô Kính Đình đã bình tĩnh hơn nhiều, không quá động lòng vì cái này, so với tài nguyên tu luyện Thần Kiếm môn mang đến, viên Kim Lôi Thiên Nguyên đan đó còn lâu mới có thể sánh bằng.
⚝ ✽ ⚝
Tọa kỵ của Liễu gia đạp bụi mà đi, làm dấy lên bụi đất.
- Vương chấp sự, đây dù sao cũng là Man thành, lần sau tới Tô gia, cứ nói cho ta biết một tiếng thì tốt hơn.
Trên tọa kỵ, Liễu Nhược Hi kiều nhan không lộ dấu vết, thần sắc không thay đổi, nói với mỹ phụ trung niên đó, nhưng ý tứ trong giọng nói đã rất rõ ràng, vô hình trung mang theo mấy phần sắc bén.
- Thánh nữ, việc này là ý của Thánh Tôn, Tô Dật đó đã chết, hôn ước cũng vốn là không còn ý nghĩa, nếu Tô gia này không thức thời, cứ bám lấy việc này không buông, đến lúc đó.
Mỹ phụ trung niên mở miệng, trong ánh mắt có một tia lạnh lẽo.
- Ta nói rồi, lần sau muốn tới Tô gia, cứ nói cho ta biết trước, ta không muốn lặp lại lần nữa, về phần Thánh Tôn, ta đến lúc đó sẽ đi giải thích!
Trong con ngươi Liễu Nhược Hi hiện lên một tia dao động, mắt nhìn mỹ phụ trung niên, tự dưng tỏa ra một cỗ uy nghiêm.
- Vâng, thánh nữ!
Mỹ phụ trung niên có chút biến sắc, dường như kiêng kị gì đó, gật đầu.
⚝ ✽ ⚝
Ngoài Man thành, dãy núi kéo dài, cự sơn từng tòa nối tiếp, nhấp nhô lên xuống, núi rừng tương liên, cổ mộc che trời.
- Gừ.
Lại một ngày trôi qua, khi màn đêm buông xuống, từng tiếng thú gầm từ ngoài Man thành truyền ra, khiến cả dãy núi như rung chuyển, cả Man thành lắc lư, khiến người ta kinh hãi.
- Đúng là đã xảy ra gì à?
Trên thành lâu, cường giả của Man thành ngũ đại gia tộc tề tụ, đều sắc mặt ngưng trọng.
- Rất nhiều man yêu thú, giống như càng lúc càng gần!
Gia chủ Mạc gia Mạc Lai nhíu mày, mắt nhỏ híp lại, trên thân hình hơi bèo, quần áo lộ ra có chút chật chội, bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có chút không tương xứng với tuổi.
- Nếu đại quân man yêu thú này công kích Man thành, hậu quả chính là không thể lường được!
Gia chủ Hạ gia Hạ Nhất Khoan lên tiếng, đầu to mặt lớn, mắt nhìn xa xa, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
- Nếu đại quân man yêu thú này công kích Man thành, hậu quả so với Bất Tử Môn lúc trước công kích Man thành còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Gia chủ Tống gia Tống Minh nói, lúc trước Bất Tử Môn tới công kích Man thành, một màn máu chảy thành sông đó hắn vẫn còn nhớ rõ, khi đó hắn cơ hồ là huyết chiến tới táng mạng.
Mọi người vẻ mặt ngưng trọng đến cực điểm, ai nấy đều minh bạch, một số lượng lớn man yêu thú nếu thật sự công kích Man thành, với thực lực của Man thành, căn bản là không thể ngăn cản, như vậy toàn bộ Man thành sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.