← Quay lại trang sách

Chương 616

Dứt lời, Tô Kính Đình nhẹ nhàng đẩy trả hộp ngọc tới trước người mỹ phụ trung niên.

- Cái này…

Thấy Tô Kính Đình không ngờ từ chối nhận trọng bảo như vậy, Tô gia tông nhân ở đây sắc mặt thầm biến đổi, đau lòng không thôi, trọng bảo cỡ này, Tô gia dù táng gia bại sản cũng không thể mua được.

Thấy động tác của Tô Kính Đình, người của Thánh Sơn đều sắc mặt biến đổi, đây tựa hồ là điều mà mọi người không ai từng nghĩ đến.

- Tô gia chủ đây là có ý gì, là không để Thánh Sơn vào mắt sao?

Mỹ phụ trung niên biến sắc, thần sắc đã trầm xuống, thản nhiên nhìn Tô Kính Đình.

- Không dám, chỉ là Thánh Sơn như vậy như vậy, Kính Đình hổ thẹn không dám nhận!

Tô Kính Đình ngẩng lên, nói với mỹ phụ trung niên, thần sắc không giận mà uy, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

- Ta khuyên Tô gia chủ cứ suy xét cho kỹ đi, vốn việc này Thánh Sơn ta cũng chỉ là tới thông tri với Tô gia mà thôi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Sắc mặt mỹ phụ trung niên đã triệt để trở nên âm trầm, một Tô gia nho nhỏ không ngờ lại không biết điều như vậy, trầm giọng nói:

- Cho dù là Tô gia chủ không nghĩ cho Tô gia thì cũng đừng quên, lệnh lang hiện tại cũng là đệ tử Thánh Sơn, kể ra thì Tô gia và Thánh Sơn chúng ta cũng không phải f người ngoài!

Ngữ khí thản nhiên của Mỹ phụ trung niên khiến cho không khí trong cả đại sảnh trở nên ngưng kết, giống như một cỗ lãnh ý lặng lẽ tràn ra.

Tô gia tông nhân sắc mặt biến đổi, đều có thể cảm thấy được, vị chấp sự đại nhân đến từ Thánh Sơn này rõ ràng đã tức giận thật rồi, đắc tội với chấp sự đại nhân của Thánh Sơn, điều này đối với Tô gia mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Tô Kính Đình ánh mắt khẽ động, song quyền lặng lẽ nắm chặt, sau đó lập tức thả lỏng ra, thầm hít sâu một hơi, đứng dậy ôm quyền thi lễ, tiếp tục nói với mỹ phụ trung niên:

- Khuyển tử ở Thánh Sơn, vẫn phải đa tạ chấp sự đại nhân chiếu cố, nhưng Tô mỗ lúc này đích xác không thể làm chủ, lễ trọngnày tất nhiên cũng không dám nhận.

- Hừ!

Nghe Tô Kính Đình nói vậy, thần sắc trên mặt mỹ phụ trung niên xem như đã triệt để trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, sắc mặt âm trầm, nói:

- Tô gia chủ, việc này dừng ở đây đi, lần này tới cũng chỉ là để báo với Tô gia một tiếng, sau này hôn ước của Tô gia và Liễu gia đã được giải trừ, cứ như vậy đi, chúng ta đi!

Dứt lời, mỹ phụ trung niên phất tay, đứng dậy rời đi.

Mấy đệ tử trẻ tuổi cũng thần sắc đạm mạc, ánh mắt đảo qua người của Tô gia trong đại sảnh, mang theo lãnh ý trực tiếp rời đi.

- Chấp sự đại nhân xin chậm bước.

Tô Kính Đình lên tiếng.

- Tô gia chủ còn có gì muốn nói à?

Mỹ phụ trung niên dừng lại, quay đầu lại nhìn Tô Kính Đình, ánh mắt dao động, cho rằng Tô Kính Đình đã thay đổi chủ ý.

- Đan dược này xin chấp sự mang về đi, Tô gia không dám nhận.

Tô Kính Đình tiến lên, đem hộp ngọc đưa tới trước mặt mỹ phụ trung niên.

- Tô gia, giỏi, giỏi lắm.

Mỹ phụ trung niên đờ ra một thoáng, tiếp nhận đan dược trong tay Tô Kính Đình, thản nhiên cười lạnh, thần sắc lạnh lùng, lập tức nghênh ngang rời đi.

- Tiễn chấp sự đại nhân.

Tô Kính Đình thần sắc ngưng trọng, phân phó tiễn khách.

- Chấp sự đại nhân chớ có tức giận.

Mấy Tô gia tông nhân lão nhân sắc mặt đại biến, thần sắc bất an, lập tức đứng dậy thấp thỏm đưa tiễn.

- Gia chủ, đắc tội Thánh Sơn, sau này e là.

Còn có mấy Tô gia tông nhân chưa rời đi, sắc mặt ngưng trọng, đắc tội với người của Thánh Sơn, điều này khiến cho bọn họ trong lòng rất lo lắng, huống chi Tô Vĩ hiện tại vẫn đang ở Thánh Sơn.

- Hôn ước là lão gia chủ và Liễu gia quyết định, muốn giải trừ cũng phải là lão gia chủ và người của Liễu gia quyết định.

Tô Kính Đình nói.

- Nhưng Tô Dật đã chết, hôn ước này cũng đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, vì thế mà đắc tội với Thánh Sơn, thật sự là không cần thiết.

Có Tô gia lão nhân lên tiếng, Tô Dật đã chết rồi, hôn ước này bản thân đã không còn kỳ ý nghĩa, Tô Vĩ thì lại đang ở Thánh Sơn, e là sau này cũng phải chịu không ít ảnh hưởng.

- Tô Dật đã chết, đó cũng chỉ là lời nói của Thánh Sơn, chết không thấy xác, vạn nhất Tô Dật chưa chết thì sao?

Tô Kính Đình nói, phất ống tay áo, nói với mọi người:

- Chuyện này sau này không cần nhắc lại, cứ như vậy đi.

- Ài...

Nghe vậy, mấy Tô gia tông nhân lão nhân thở dài, vì Tô Dật đã chết mà đắc tội với Thánh Sơn, đây tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt.

- Gia chủ, gia chủ....

Có Tô gia hạ nhân vội vàng đi vào, thần sắc có chút hốt hoảng.

- Chuyện gì mà hớt hải thế?

Tô Kính Đình hỏi, sắc mặt hơi trầm xuống.

- Liễu gia tiểu thư Liễu Nhược Hi tới, nói muốn gặp lão gia chủ.

Tô gia hạ nhân nói, trong lòng vẫn run run, một nữ tử như vậy, giống như thiên nhân, khiến hắn không dám nhìn thẳng.

- Liễu Nhược Hi...

Nghe vậy, sắc mặt Tô Kính Đình cũng lập tức trở nên kinh ngạc khó hiểu.

⚝ ✽ ⚝

Một lát sau, đại sảnh Tô gia.

Liễu Nhược Hi bướcchân nhẹ nhàng, khoan thai đi vào, thành hành lễ, nói với Tô Kính Đình:

- Nhược Hi bái kiến Tô bá phụ.

- Không dám không dám, ngươi đây là muốn chiết sát Tô mỗ rồi.

Tô Kính Đình kinh hãi, thấy trước mắtlà một nữ tử như vậy, giống như thiên nhân, giống như trích tiên lâm thế, đây là đệ tử Thánh Sơn, nghe đồn cũng rất được cũng coi trọng, thân phận bực này, nay đã hơn xưa.

- Tô bá phụ khách khí rồi, mấy năm không gặp Tô bá phụ, bá phụ phong thái vẫn như trước.

Liễu Nhược Hi cười cười đứng thẳng dậy, nụ cười khuynh thành.

- Mấy năm không gặp, chất nữ cũng đã lớn rồi.

Tô Kính Đình nói, thấy thiếu nữ trước mắt, mấy năm không gặp, tiểu nha đầu ngày xưa đã trổ mã thành xinh đẹp như vậy, khí tức từ trên người vô hình trung tỏa ra khiến hắn cảm thấy kinh hãi, so với Thánh Sơn chấp sự vừa rồi còn có áp lực lớn hơn rất nhiều.

- Vừa rồi chất nữ thấy có người Thánh Sơn đến, chất nữ cũng không biết, nếu mang đến sự bất tiện và ảnh hưởng cho Tô bá phụ và Tô gia thì cho chất nữ xin lỗi, xin Tô bá phụ và chư vị trưởng bối thứ lỗi.

Liễu Nhược Hi cúi người thi lễ, vừa rồi ở cửa lớn, nhìn thấy người của Thánh Sơn rời đi, từ vẻ mặt của họ cho thấy, dường như lần gặp mặt vừa rồi không được vui vẻ gì.

Người của Thánh Sơn lén đến Tô gia, Liễu Nhược Hi không cần nghĩ nhiều cũng biết là xảy ra chuyện gì.

- Thế này thì đúng là chiết sát ta rồi, mau mau đứng lên đi.

Tô Kính Đình biến sắc, lập tức đỡ Liễu Nhược Hi dậy.

- Liễu tiểu thư nói quá rồi.

Mấy Tô gia tông nhân lão nhân cũng lập tức bồi lễ, thân phận của Liễu Nhược Hi hiện tại đã khác xưa, là đệ tử Thánh Sơn coi trọng nhất, một Tô gia nho nhỏ há có thể sánh được.

- Nghe nói lão gia tử có thương tích trong người, cha ta cố ý bảo ta tới thăm hỏi, còn nhớ mới trước đây, lão gia tử phong thái hơn người, một chút chú ý tứ nho nhỏ chính là tâm ý của vãn bối, xin Tô bá phụ chớ có chối từ, nếu không chất nữ cũng không biết phải về ăn nói với phụ thân thế nào.

Liễu Nhược Hi dứt lời, trong tay có một bình thuốc cho Tô Kính Đình, vẻ mặt chân thành.

- Cái này…

Tô Kính Đình do dự, chút kinh ngạc, thần sắc khẽ động, cầm bình thuốc trong tay, nói:

- Vậy đa tạ chất nữ và thành chủ, trở về nói với thành chủ, Tô mỗ đại biểu cho gia phụ xin được cảm tạ, chờ khi gia phụ xuất quan, nhất định sẽ bẩm báo với gia phụ.