← Quay lại trang sách

Chương 626

Huyết tẩy Man thành!

Lập tức đệ tử Bất Tử Môn nguyên khí ngút trời, hội tụ lại một chỗ, khí thế khủng bố ùa ra, tràn ngập sát phạt chi khí.

- Giết!

Mấy nghìn người hét lớn, lao về phía cửa thành, chấn động Man thành.

- San bằng tất cả!

Có cường giả của Bất Tử Môn hành động, khí thế khủng bố trên người bùng nổ mà ra, có mấy đạo thân ảnh Nguyên Hư cảnh dẫn đầu lao về phía cửa thành, nguyên khí bùng nổ, muốn phá tan mở cửa thành.

- Bảo vệ Man thành ta, liều mạng với bọn họ!

Gia chủ Mạc gia Mạc Lai hét lớn một tiếng, thân ảnh lập tức nhảy xuống tường thành, hào quang nguyên khí bao bọc mới mới miễn cưỡng đánh ra được khí tức tu vi Nguyên Chân cảnh, dưới chân nguyên khí hóa hình ngưng tụ ra một con liệp ưng, bay lên trời.

- Giết!

Mấy người tu vi Nguyên Linh cảnh của Mạc gia cũng lập tức nguyên khí hóa hình, bay lên không.

- Giết!

Gia chủ Hạ gia, gia chủ Tống gia cũng không lùi bước, người tu vi của Nguyên Linh cảnh hai nhà đồng loạt lao ra.

Ngũ đại gia tộc mặc dù ở đều ngầm đọ sức trong Man thành, có điều trước giờ đều là nhất trí đối ngoại, chưa bao giờ có mâu thuẫn lớn.

Đặc biệt là một hồi huyết chiến hai mươi năm trước khiến cho toàn bộ Man thành trở nên vô cùng đoàn kết.

- Bảo hộ Man thành ta!

Người tu vi từ Nguyên Linh cảnh trở lên của Tô gia, Liễu gia lúc này cũng không có ai lùi bước, theo sát đằng sau.

- Tô gia chủ, có thể gọi lão gia tử xuất quan không?

Liễu Tông Nguyên vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, hỏi Tô Kính Đình.

Tình huống trước mắt đã rất rõ ràng, hôm nay nếu không có Tô lão gia tử ở đây, cả Man thành căn bản không phải là đối thủ.

- Đã sai người đi mời rồi.

Thần sắc của Tô Kính Đình cũng ngưng trọng không kém gì Liễu Tông Nguyên, sao còn chưa rõ cục diện lúc này.

Nhưng lão gia tử khi bế quan đã phân phó là không được tùy tiện quấy rầy, hiện tại chỉ hy vọng lão gia tử có thể tự mình xuất quan.

- Có cường giả, e là có chút phiền phức rồi.

Trên tường thành, mỹ phụ trung niên của Thánh Sơn vốn đã thần sắc ngưng trọng, khi nhìn thấy thân ảnh áo xanh ở bên cạnh Chư Bạt Dịch, sắc mặt lập tức trở nên triệt để ngưng trọng.

Dưới khí tức vô hình, khiến nàng ta trong lòng minh bạch đó là cường giả.

Đặc biệt là thân ảnh áo xanh đó, khí tức trên người khiến nàng ta cảm thấy nguy hiểm.

- Nhược Hi, ngươi và chấp sự đi trước đi!

Tiếng thú rít gào, đại chiến đã nổi lên, trong tiếng hét thảm kêu rên, Liễu Tông Nguyên vẻ mặt nghiêm nghị nói với Liễu Nhược Hi.

Nữ nhi trở về vốn là việc nên cao hứng, nhưng gặp phải Bất Tử Môn ngóc đầu trở lại, trong lòng Liễu Tông Nguyên lúc này thà mong rằng nữ nhi không trở về.

Hiện tại nữ nhi và Thánh Sơn chấp sự đi trước, còn có cơ hội thoát thân.

Nếu qua một lúc này, chờ cường giả của Bất Tử Môn và man yêu thú triệt để công phá tường thành, đến lúc đó muốn đi thì e là cũng không còn kịp rồi.

- Man thành gặp nạn, nữ nhi thân là đệ tử Liễu gia, há có thể rời đi vào lúc này.

Liễu Nhược Hi lắc đầu, mắt nhìn đại chiến đã nổi lên xung quanh, đã có người hy sinh, máu tươi bắn ra, nàng ta mày nhíu chặt, ánh mắt trở nên sắc bén.

- Ngươi chưa trở thành cường giả, ngươi ở lại cũng không giúp được rồi, còn chưa đi thì sẽ không kịp đâu.

Liễu Tông Nguyên chỉ huy ngăn địch trên tường thành, cường nỏ bắn liên tục, hỏa diễm gào thét, cản trở đại bộ phận man yêu thú.

- Phụ thân không cần nhiều lời, nữ nhi là một phần tử của Man thành, há có thể vứt bỏ Man thành và thân nhân mà đi, há có thể để người ta giết ta đệ tử của Man thành ta, giết tộc nhân của ta!

Dứt lời, từ trong cơ thể Liễu Nhược Hi, một cỗ nguyên khí thuộc tính hỏa dũng động, từ hư không sau người, một con hung cầm vỗ cánh mà ra.

Liễu Nhược Hi nhảy lên hung cầm, lao thẳng lên hư không, mắt lộ hàn ý, trong tay một đạo chỉ ấn bắn ra.

- Vù...

Chỉ ấn phá không, khí tức nóng cháy, một con hung cầm trực tiếp bị xuyên thủng cánh, hét thảm một tiếng rồi từ trong không trung rơi xuống.

- Thánh nữ cẩn thận.

Mỹ phụ trung niên sắc mặt kinh biến, thân ảnh trực tiếp bay lên trời, nháy mắt đã đến bên cạnh Liễu Nhược Hi.

Mấy đệ tử Thánh Sơn, dưới chân cũng nguyên khí hóa hình, lập tức đuổi theo, vô hình trung thủ hộ Liễu Nhược Hi ở giữa.

- Người Bất Tử Môn nghe rõ cho ta, đệ tử Thánh Sơn ở đây, ai dám càn rỡ, mau mau lui đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Mỹ phụ trung niên sắc mặt ngưng trọng, hơi cắn răng, thanh âm mang theo nguyên khí, giống như tiếng sấm truyền ra.

- Thánh Sơn...

Hai chữ này vừa vang lên, khiến cho không ít ánh mắt trong Bất Tử Môn theo bản năng trở nên run rẩy.

Trên Hư không, hai người Chư Bạt Dịch và Thanh Hoàng cũng thầm biến sắc.

Thánh Sơn, chỉ hai chữ này đã đủ để khiến người ta phát run rồi!

- Vù vù.

Chư Bạt Dịch, Thanh Hoàng lướt ra, trong chớp mắt đã xuất hiện trên Man thành.

Hai cỗ vô hình khí tức tỏa ra, bao phủ xuống, ánh mắt đồng loạt dừng ở trên người mỹ phụ trung niên và đám đệ tử Thánh Sơn Liễu Nhược Hi.

- Thánh Sơn chỉ có mấy người các ngươi thôi à, núi cao nước xa, cho dù các ngươi đúng là người Thánh Sơn thì cũng không quản được nơi này, giết các ngươi rồi, tất cả sẽ không có ai biết.

Chư Bạt Dịch cười lạnh, chỉ mấy đệ tử Thánh Sơn này thì chưa đủ để hắn phải bận tâm.

Tuy Thánh Sơn cũng khiến hắn kiêng kị, nhưng hôm nay không ai có thể ngăn cản hắn giết vào Man thành, giết hết mấy đệ tử của Thánh Sơn này, đến lúc đó sẽ chẳng có ai biết được cả.

- Lớn mật, chờ cường giả của Thánh Sơn ta tới rồi, Bất Tử Môn nho nhỏ của các ngươi sẽ bị san thành bình địa, ngươi cũng chết không có chỗ chôn!

Mỹ phụ trung niên cắn răng quát lớn.

- Hừ, không cần phải lấy Thánh Sơn ra để dọa ta, tiện tỳ muốn chết!

Chư Bạt Dịch hừ lạnh một tiếng, trong mắt hàn quang lấp lánh, một cước đạp không, thân ảnh lập tức trực tiếp lao ra, một đạo chưởng ấn theo sát đằng sau, khí tức bùng nổ bùng nổ.

- Thánh Sơn tất nhiên sẽ san bằng Bất Tử Môn của ngươi!

Mỹ phụ trung niên sắc mặt đại biến, thầm cắn răng, nguyên khí trên người tỏa ra, giống như một quầng sáng rực rỡ khuếch tán, một chưởng đón đỡ.

- Bùm!

Tiếng vang như sấm, thân hình của mỹ phụ trung niên trực tiếp bị đẩy lui, yết hầu truyền ra một tiếng rên, giống như một chiêu đã phải chịu khổ không ít.

- Thì ra chỉ có chừng ấy thực lực, đúng là không biết tự lượng sức mình, giết cho ta!

Tiếng cười lạnh âm hàn của Chư Bạt Dịch vừa dứt, khí tức cường hãn trên người dao động, nguyên khí âm hàn từ trong cơ thể hắn ùa ra, bao bọc hư không xung quanh, khiến cho trên tường thành phong vân biến sắc.

- Giết không tha!

- Giết.

Cường giả của Bất Tử Môn cũng đã xuất hiện, thủ ấn ngưng kết, hào quang dũng động, từng cột sáng năng lượng nguyên khí hung hăng đánh vào tường thành và cửa thành của Man thành.

- Gừ gừ.

Mấy con man yêu thú cường đại, thân hình khổng lồ, giống như đỉnh núi, phát ra khí tức khiếp người, trình độ cường hãn so với những cường giả của Bất Tử Môn này thì chỉ hơn chứ không kém, cũng hung hăng đâm vào tường thành.

- Ầm ầm.

Toàn bộ tường thành rung chuyển nứt vỡ, đá to rào rào rơi xuống.

Cửa thành cực dày cũng trực tiếp xuất hiện lỗ thủng, không chịu nổi sự công kích của những cường giả Bất Tử Môn và cường giả man yêu thú này.

Tường thành đổ sập, không ít người cũng rơi xuống theo, lập tức bị vùi lấp.

- Cẩn thận!

Các cường giả còn lại của các đại gia tộc trên tường thành lảo dảo, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng đến cực điểm.