← Quay lại trang sách

Chương 635

Đó là ai?

- Man thành ta từ lúc nào có cường giả thần bí như vậy!

- Thoạt nhìn dường như tuổi tác không lớn.

Rất nhiều người đều chú ý thấy, hai thú một người càn quét tất cả như vậy, thực sự quá khiến người ta rung động!

Tộc trưởng của ngũ đại gia tộc Man thành Liễu Tông Nguyên, Tô Kính Đình, Mạc Lai, Hạ Nhất Khoan, Tống Minh cũng chú ý thấy, vô cùng chấn động. Từ thân ảnh đó cho thấy, đều có thể phán đoán ra, cường giả thần bí đó chắc cực kỳ trẻ tuổi, tuổi không thể quá lớn.

Liễu Nhược Hi váy đỏ như lửa, dính đầy máu tươi, một đôi loan đao như điện, ánh đao lấp lánh, nhảy vào trong đại quân man yêu thú, trên người có một cỗ uy thế khiếp người, có thể khiến man yêu thú run rẩy, đại khai sát giới.

Lúc này khí tức trên người Liễu Nhược Hi cũng vô cùng cường hãn, tuổi không lớn, trong đại quân man yêu thú lại ánh đao trảm sát tứ phương, thể hiện ra thực lực đáng sợ không xứng với tuổi tác.

Nhưng lúc này Liễu Nhược Hi tuy mạnh, song so sánh với khí thế đại khai đại hợp, càn quét tứ phương của Tô Dật thì trên khí thế lại kém hơn một chút.

So với cảnh tượng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đi qua đâu là man yêu thú sợ hãi tránh né tới đó của Tô Dật, sự rung động thị giác mà Liễu Nhược Hi mang tới cho người ta không nghi ngờ gì nữa không thể bằng được Tô Dật.

Động tĩnh kinh người đó, tiếng rít gào sợ hãi của man yêu thú cũng dẫn tới sự chú ý của Liễu Nhược Hi, dư quang nhìn sang, khi nhìn thấy một đạo thân ảnh đó, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên giật thót.

Thân ảnh cao gầy đó mang tới cho nàng ta một loại cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.

- Rất quen thuộc, rốt cuộc là người phương nào?

Tô Bách Hàn ăn đan dược vào, mắt nhìn bóng dáng nhảy vào trong đại quân man yêu thú đánh thẳng về phía trước đó, vẫn nhớ rõ ánh mắt của cường giả thần bí vừa rồi, tựa hồ là rất tinh tường.

- Giết, liều mạng với bọn chúng!

Lập tức Tô Bách Hàn hét lớn một tiếng, tiếp tục gia nhập huyết chiến.

Đại quân Man yêu thú đông cỡ nào, phải dùng con số vạn để tính, một mình Tô Dật có thể giết được bao nhiêu.

Huống chi bên trong đại quân man yêu thú này còn có không ít cường giả man yêu thú, man yêu thú trình độ Yêu Chân cảnh rất nhiều.

- Gừ.

Một con man yêu thú giống như thằn lằn lao ra, lân giáp dày đặc, cả người băng hàn, lưu động sương mù băng hàn, cái đuôi khổng lồ giống như băng trùy, hai mắt lấp lánh hung quang khiếp người giống như điện mang, xông vào trong đám người, phá hủy kiến trúc, giết chết đệ tử Man thành.

Một người tu vi Nguyên Linh cảnh của Liễu gia ngăn cản man yêu thú thằn lằn này, lại bị một ngụm hàn khí từ trong miệng nó phun ra, một cánh tay trong nháy mắt bị đóng băng hàn băng không thể nhúc nhích, lập tức vỡ nát từng đoạn.

Trơ mắt nhìn cánh tay hóa thành hàn băng rồi thoát phá, người tu vi Nguyên Linh cảnh này của Liễu gia mắt lộ vẻ hoảng sợ, lại không hề hay biết, lúc này thân thể hắn cũng bị đóng băng.

Cái đuôi giống như băng trùy của man yêu thú Thằn lằn đó xuyên thủng ngực hắn, không hề bắn ra máu tươi.

- Gừ gừ.

Mấy man yêu thú hung hãn to như núi nhỏ đi ra khỏi phòng tuyến, xông vào trong những người già trẻ em phụ nữ đang liên tiếp lui về phía sau.

- Cứu mạng.

Người già trẻ em phụ nữ sợ hãi, chỉ là khí tức của những man yêu thú này đã đủ để khiến bọn họ đầu váng mắt hoa, cả người mềm nhũn rồi.

- Gừ gừ.

Mấy con man yêu thú khổng lồ to như núi nhỏ rít gào, cực kỳ khủng bố, thô bạo máu tanh, vung trảo trảo cất vó, lập tức còn có rất nhiều người trực tiếp bị giẫm đạp thành thịt vụn, huyết nhục mơ hồ.

Có phòng xá kiến trúc bị húc đổ, đá to đổ xuống, người không bị vùi lấp thì bị đè chết, máu tươi trào ra.

Đám người đại loạn, hoảng sợ vô cùng.

Nhưng xung quanh đều là man yêu thú, căn bản không có chỗ để trốn.

- Hài tử của ta!

Có mẫu thân khóc than, che trên người con của mình, dùng thân thể để bảo vệ, nhưng đều bị man yêu thú há miệng cắn nuốt.

- Trời ơi, chúng ta chưa bao giờ hại người, không tranh với đời, ông vì sao lại đối xử với chúng ta như thế!

Có lão nhân tóc trắng xoá, ngẩng đầu gào lên bi thương.

- Bảo vệ đứa nhỏ.

Có lão nhân chủ động tiến lên, chắn trước người trẻ nhỏ, từng vòng từng vòng xúm lại, dùng thân cho thú ăn để giữ lại những đứa bé.

- Gia gia.

- Mẫu thân!

Bọn nhỏ hoảng sợ nức nở, toàn bộ Man thành đều lâm vào khủng hoảng.

Đây là luyện ngục, là tận thế ập tới, không có đường để đi, không có nơi để trốn, khiến người ta tuyệt vọng.

Lần này dù có Tô Vân Thiên lão gia tử, cũng không ngăn cản được đại địch!

- Người xâm phạm Man thành ta, hôm nay lão hủ sẽ huyết chiến tới cùng với các ngươi, nếu Man thành có ai có thể bỏ chạy, ngày sau huyết cừu trăm vạn sinh linh của Man thành sẽ nợ máu trả bằng máu!

Tô Vân Thiên lão gia tử gầm lên, tóc trắng tung bay, ngửa mặt lên trời mà hét, hai mắt đã đỏ rực.

Tô Vân Thiên lão gia tử đây là đang nhắc nhở Tô Dật, cũng nhắc nhở những người trẻ của Man thành may rời đi, nghĩ biện pháp chạy trốn.

Lão gia tử nhìn ra được, hôm nay đã là tận thế, không thể ngăn cản, phải lưu lại huyết mạch của Man thành, sau này nợ máu trả bằng máu!

- Tất cả người trẻ tuổi nghe đây, hãy đi mau, ngày sau nợ máu trả bằng máu cho huyết cừu của trăm vạn sinh linh Man thành.

Liễu Tông Nguyên hét lớn, ra sức chiến đấu, vết máu loang lổ, hắn đang nhắc nhở Liễu Nhược Hi, nhắc nhở tất cả mọi người của Man thành.

- Người trẻ tuổi đi mau, ngày sau nợ máu trả bằng máu cho huyết cừu trăm vạn sinh linh của Man thành.

- Người trẻ tuổi đi mau, ngày sau nợ máu trả bằng máu cho huyết cừu trăm vạn sinh linh của Man thành.

Từng tiếng quát liên tiếp vang vọng trong Man thành, xộc thẳng lên trời.

Tất cả mọi người đều minh bạch, hôm nay đã là tận thế, hy vọng có người người trẻ tuổi có thể đào thoát, lưu lại huyết mạch cho Man thành.

Tuyệt vọng tuyệt vọng, cũng tràn ngập bi tráng!

- Bùm!

Phá kiếm không trọn vẹn trong tay Tô Dật hung hăng đập ra, đập một con cự mãng thành thịt vụn.

Nhưng điều này không thay đổi được cục diện, xung quanh vẫn máu chảy thành sông.

Không ngừng có người chết trận, bị đồ sát, tiếng kêu rên không dứt, tất cả đều lột vào trong dư quang của Tô Dật.

Lão nhân gào thét, hài đồng khóc lóc sợ hãi, cả thành giống như Luyện Ngục.

Từng đạo thân ảnh quen thuộc không ngừng ngã xuống trong mắt Tô Dật, hóa thành sương màu, bị giẫm đạp thành thịt vụn.

- Không.

Tô Dật gầm lên, trong ánh mắt đỏ rực hồng mang dũng động.

- Ầm!

Đồng thời, từ trong cơ thể Tô Dật, khí tức nổ vang, sau lưng hào quang mãnh liệt, đôi cánh đỏ đậm vừa ngưng tụ lập tức xòe ra, tỏa ra quang huy, mỏng như cánh ve.

Hai cánh vỗ nhanh, thân hình Tô Dật bay lên, bốn phía bụi đất mù mịt, cát bay đá chạy.

Một cỗ uy thế cường đại cũng từ trong cơ thể Tô Dật đột nhiên tỏa ra, khiến hư không xung quanh đều trở nên chấn động.

Động tĩnh và biến hóa này dẫn tới sự chú ý của rất nhiều ánh mắt, mang theo kinh ngạc và rung động.

- Gừ gừ!

Vào chớp mắt này, một cỗ uy thế vô cùng bá đạo hủy diệt từ trong cơ thể Tô Dật ùa ra.

Dưới uy thế bá đạo hủy diệt này, man yêu thú ở chung quanh rung lên đầu tiên, bắt đầu không ngừng lùi bước, rít gào phủ phục.

⚝ ✽ ⚝

Lúc này, Tô Dật bay lên hư không, xích quang trong mắt như mặt trời, xích quang trên người hội tụ thành thần hoàn, thân hình cứ bay lên một chút, hào quang lại càng chói mắt, mang theo khí tức uy nghiêm hủy diệt càng lúc càng đậm, khuếch tán ra bốn phía.