← Quay lại trang sách

Chương 642

Khi thân ảnh của Thanh Hoàng lại xuất hiện, đã tới phía trên Liễu Nhược Hi, một đạo trảo ấn trực tiếp chộp tới đầu vai Liễu Nhược Hi.

Liễu Nhược Hi sắc mặt kinh biến, một đôi loan đao trước người rung vang, một cỗ yêu khí khổng lồ tràn ra, trước mắt là một cường giả Yêu Hoàng cảnh.

Bỗng dưng, đúng lúc này, tựa hồ là đột nhiên cảm thấy gì đó, trong con ngươi hẹp dài của Thanh Hoàng bỗng dưng trở nên rung động.

Đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện trước người Liễu Nhược Hi.

Đây là một lão giả bộ dạng sáu mươi tuổi, quần áo mộc mạc, dáng người hơi gù, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, lúc này ánh mắt lại lấp lánh hoa quang, tỏa ra vẻ sắc bén.

- Hừ, đụng đến ta đệ tử Thánh Sơn ta, ta thấy ngươi là ngại sống quá lâu rồi.

Theo tiếng nói của lão giả mộc mạc truyền ra, đồng thời một quyền nắm chặt, giống như bóp méo hư không, lập tức trực tiếp va chạm với trảo ấn của người trước.

Bùm!

Toàn bộ Man thành giống như đang rung chuyển.

Vù vù.

Kình phong đáng sợ thổi ra, rực rỡ chói mắt, giống như gió lốc, mang theo đá vụn bụi đất đầy trời, đến khoảng cách nhất định mới dần dần bình ổn.

Thân ảnh Thanh Hoàng trực tiếp bị đẩy lui, ước chừng phải tới hơn mười trượng mới đứng vững lại được, sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn chằm chằm người vừa tới, trong miệng phát ra tiếng kinh hô:

- Nguyên Hoàng cảnh!

Một cường giả Yêu Hoàng cảnh bị đẩy lui, có cường giả thần bí hàng lâm!

Mắt nhìn lão giả mộc mạc đó, có người hít hơi lạnh, kinh hãi run rẩy!

Ai cũng có thể cảm thấy, lão giả đó tuy dáng người hơi gù, nhìn thì loạng choạng, nhưng lúc này trên người chỉ là khí tức đáng sợ đó đã khiến người ta phát run!

- Quan bá!

Thấy trước mắt xuất hiện lão giả mộc mạc, đôi mi đang nhíu chặt của Liễu Nhược Hi đột nhiên giãn ra, mắt lộ vẻ vui mừng, Quan bá cuối cùng cũng đến được Man thành.

Vương chấp sự hấp hối mới bò dậy và mấy đệ tử Thánh Sơn bị thương nặng lúc này đột nhiên thấy lão giả mộc mạc hàng lâm, ánh mắt đều lô ra vẻ mừng như điên.

- Tiểu thư chữa thương trước đi. Chuyện còn lại cứ giao cho ta!

Quay đầu lại nhìn Liễu Nhược Hi, Quan bá nhìn ra được thương thế của Liễu Nhược Hi không nhẹ, sau khi mỉm cười, mắt lập tức nhìn chằm chằm về phía Thanh Hoàng.

Tựa hồ là bởi vì thương thế trên người Liễu Nhược Hi, vẻ sắc bén trong mắt Quan bá càng kịch liệt.

- Việc này không liên quan tới ta, cáo từ nhé!

Ánh mắt Thanh Hoàng thầm chuyển động, mắt nhìn bốn phía, muốn trực tiếp rời đi.

Thánh Sơn có cường giả Nguyên Hoàng cảnh tới, hôm nay đã không làm gì được Man thành rồi, khí tức trên người lão giả trước mặt không yếu, khiến trong lòng Thanh Hoàng cũng phải kiêng kị.

- Giết đệ tử Thánh Sơn ta, đả thương môn nhân Thánh Sơn ta, ngươi sẽ phải trả một cái giá cực lớn vì điều này!

Quan bá lạnh lùng nói.

- Hừ, tưởng ta thực sự sợ ngươi chắc!

Thấy người trước dường như không có ý muốn thả hắn, thần sắc Thanh Hoàng cũng trầm, trong con ngươi thanh quang rực rỡ lặng lẽ có thêm màu máu khiếp người, dần dần giống như có hai mặt trăng máu hiện ra trong đó.

Đồng thời, thân hình của Thanh Hoàng giống như bành trướng, thanh quang mãnh liệt, hào quang rực rỡ, theo thanh âm vù vù khiếp người truyền ra, hóa thành một con cự xà khổng lồ dài mấy chục trượng.

Cự xà này dữ tợn, cả người bao phủ trong lân giáp màu xanh, lại mọc ra hai đôi cánh, trên một đôi cánh to còn có một đôi cánh chim nhỏ.

Bốn cánh cùng vỗ, tiếng giống như chuông và khánh, khí tức sắc bén, mắt đỏ khiếp người, nhìn chằm chằm lão giả áo bào trắng.

- Đây là man yêu thú gì thế, đáng sợ quá!

- Cường giả Yêu Hoàng cảnh, đây là một con đại xà!

Đại xà hoành không, bản thể của Thanh Hoàng xuất hiện, khí tức trên người cuồn cuộn, chấn động Man thành.

Đệ tử Man thành, bình thường ngay cả man yêu thú trình độ Yêu Linh cảnh cũng khó nhìn thấy một con, nói gì tới cường giả man yêu thú trình độ Yêu Hoàng cảnh.

Yêu Hoàng cảnh, đối với đệ tử Man thành mà nói, đó chỉ là tồn tại trong truyền thuyết.

Lúc này ai nấy đều chính mắt nhìn thấy, dưới khí tức khiếp người và uy thế ngập trời đó, thầm cảm thấy hai chân như nhũn ra.

- Thì ra là Minh Xà nhất tộc, đáng tiếc huyết mạch dường như không quá thuần, có thể bước vào Yêu Hoàng cảnh nhất trọng đã không dễ dàng rồi, nhưng dùng cái này mà dám xuống tay với đệ tử Thánh Sơn ta, vẫn là tự ngươi muốn chết!

Quan bá nhìn đại xà đang vắt ngang trên Man thành, cũng hơi động dung, đây là huyết mạch của Minh Xà nhất tộc.

Minh Xà nhất tộc chân chính, đó là đại tộc trong Yêu tộc, Minh Xà nhất mạch cũng coi như là đại tộc trong toàn bộ xà tộc.

Có điều Minh Xà trước mắt này tuy đã bước vào Yêu Hoàng cảnh, nhưng rõ ràng trình độ huyết mạch không thể so sánh với Minh Xà chân chính.

- Ầm!

Vừa dứt lời, Quan bá xuất thủ trước, cả người sáng lên, thân hình hơi gù lúc này bộc phát ra khí tức vô cùng khủng bố, một tay trực tiếp đánh ra, ngưng tụ một đạo thủ ấn, giống như dẫn động năng lượng của một phương thiên địa này.

- Nhân loại, ngươi cũng chỉ là Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng, dường như còn có thương thế, sợ ngươi chắc!

Thanh Hoàng nổi giận, nó đúng là vừa bước vào Yêu Hoàng cảnh, hao phí không ít tâm huyết, chịu không ít đau khổ, cho nên mới có thể thành công, nó có thể cảm thấy trên người nhân loại này dường như có một chút thương thế, cũng không e ngại lắm.

Vốn cho rằng sau khi bước vào Yêu Hoàng cảnh, có thể ngạo thị khu vực này, Thanh Hoàng lại không ngờ tới, vốn tới Man thành tầm bảo là chuyện dễ như trở bàn tay, kết quả lại diễn biến thành bộ dạng hiện giờ, còn gặp phải một nhân loại Nguyên Hoàng cảnh, căn bản là không để nó vào mắt.

- Vù vù!

Thanh Hoàng bốn cánh cùng vỗ, phát ra tiếng động như chuông và khánh, thanh quang tăng vọt, hóa thành một mảng sông dài màu xanh thổi quét về phía Quan bá, hào quang hừng hực, khí tức khiếp người.

Quan bá ánh mắt sắc bén, một quyền không giảm, trực tiếp đánh ra, không hề có ý né tránh, trên quyền đầu ẩn chứa đại uy thế.

Hai người lập tức va chạm, lập tức hào quang đầy trời, hư không truyền ra tiếng nổ vang, phía dưới đất rung núi chuyển, có kiến trúc sụp đổ.

Lúc này hai cường giả cường giả Hoàng cấp giao thủ trong hư không, không mấy người có thể nhìn thấy rõ.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, đó là quyết đấu khủng bố cỡ nào.

Trong không trung không ngừng truyền đến tiếng nổ vang, thanh quang rực rỡ dao động, cuốn về phía Quan bá.

Quan bá ánh mắt sắc bén, hóa quyền làm chưởng, một chưởng hạ xuống, trực tiếp chấn vỡ không ít thanh quang.

Đồng thời, Quan bá tiếp tục xuất thủ, chưởng ấn vươn ra, đánh ra một đạo chỉ ấn, lướt qua thân thể Minh Xà đó, hai người lập tức quyết đấu kịch liệt.

Cường giả Nguyên Hoàng cảnh của Thánh Sơn đột nhiên hàng lâm, khiến Tô Vân Thiên lão gia tử vốn là trong lòng đang vô cùng ngưng trọng lập tức trở nên mừng rỡ.

- Giết!

Lúc này, hai mắt Tô Dật cũng đã hóa thành huyết quang, hai mắt bị hào quang màu máu bao trùm.

Sát ý quá mức khổng lồ, Tô Dật vẫn đang tiếp tục đề thăng, bất chấp tất cả, trên người xuất hiện thương thế nghiêm trọng, máu chảy tí tách.

Nhưng lúc này, cả người Tô Dật tràn ngập sát khí, uy nghiêm hủy diệt, đây là một loại uy thế cuồn cuồn, phát ra khí tức lăng áp cửu thiên!

- Tiểu tử rất quỷ dị, hôm nay phải trảm thảo trừ căn!