← Quay lại trang sách

Chương 645

Trong miệng Tô Dật cũng bỗng nhiên trào máu tươi, thân hình rơi xuống, bước chân lảo đảo, sau đó mới ổn định được thân hình.

- Bang bang!

Chư Bạt Dịch nện xuống đất, vô cùng thê thảm, ánh mắt cũng triệt để ánh ra vẻ hoảng sợ.

- Vù!

Phá kiếm ở ngay trước người không xa, Tô Dật thừa cơ nắm phá kiếm tàn khuyết vào trong tay.

- A.

Chư Bạt Dịch hét thảm, một bàn tay vỡ nát, huyết nhục mơ hồ.

Đau đớn cỡ này khiến Chư Bạt Dịch hét thảm thê lương, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên vô cùng trắng bệch.

Khi ánh mắt của Chư Bạt Dịch lại lần nữa dừng ở trên người Tô Dật, vẻ oán độc đã triệt để đổi thành vẻ sợ hãi.

- Không tốt!

Thấy Tô Dật lại cầm phá kiếm tàn khuyết trong tay, Chư Bạt Dịch đột nhiên sắc mặt đại biến.

Hắn vừa rồi đã chính mắt nhìn thấy sát ý trên phá kiếm tàn khuyết đó đáng sợ tới cỡ nào.

Lúc này hắn đã bị thương nặng, tổn thất một bàn tay, nào còn có thể là đối thủ.

Còn có cường giả Nguyên Hoàng cảnh của Thánh Sơn ở đây, Thanh Hoàng đó căn bản cũng không đáng tin cậy, vừa rồi dường như muốn chạy trốn.

- Lão Nhị, lão Tứ mau rút đi!

Hét lớn Một tiếng, dưới cơn sợ hãi, Chư Bạt Dịch không dám do dự, trực tiếp bay lên không mà chạy.

- Rút, rút nhanh!

Hai cường giả Nguyên Hư cảnh vẫn đang vây công Tô Vân Thiên lão gia tử, lúc này thấy hai bị đánh chết, Chư Bạt Dịch cũng chạy trốn, nào còn chiến ý, cũng trực tiếp thối lui.

- Giúp ta một tay, đuổi giết người này!

Tô Dật thấy Chư Bạt Dịch bỏ chạy, lập tức ngẩng lên nhìn cường giả Nguyên Hoàng cảnh của Thánh Sơn và cường giả Yêu Hoàng cảnh, cắn răng lên tiếng, hai cánh nguyên khí không trọn vẹn ở sau lưng vỗ mạnh, rút kiếm bay lên không, đuổi theo Chư Bạt Dịch.

- Không ổn!

Chư Bạt Dịch Đáng thương run như cầy sấy, thấy Tô Dật đuổi giết tới, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Lúc này, Chư Bạt Dịch đã xác định được, thằng ôn này vừa rồi chính là lừa hắn, khiến hắn bị thương nặng, lúc nàylại muốn đuổi giết hắn.

- Vù vù.

Giở ra toàn lực, Chư Bạt Dịch bay lên không, hận không thể nhanh hơn một chút, hai mươi năm trước nếu không phải hắn chạy nhanh thì cũng trực tiếp bị trảm sát rồi.

Chư Bạt Dịch cũng không khó biết được, thiếu niên thần bí này này tựa hồ là tôn tử của Tô Vân Thiên.

Hai mươi năm trước, đuổi giết hắn là Tô Vân Thiên.

Hiện giờ hai mươi năm sau, đuổi giết hắn là tôn tử của Tô Vân Thiên.

Chư Bạt Dịch cảm thấy, đời này phải chăng là tương khắc với Tô gia, luôn gặp bất lợi như thế.

Hắn vốn đã chuẩn bị vạn toàn để đến đối phó Man thành, cuối cùng người tính không bằng trời tính, lại rơi vào kết quả thê thảm như vậy.

- Muốn trốn à, ít nhiều cũng phải lưu lại một tên chứ!

Trên hư không, Tô Vân Thiên lão gia tử lúc này cũng vết máu loang lổ, nhưng lại lộ ra vẻ vô cùng khí phách, thanh âm giống như sét đánh, đinh tai nhức óc, giống như càng chiến càng hăng.

Lão gia tử cao hứng, mắt thấy tôn nhi của mình hôm nay đại triển thần uy, đại sát tứ phương, trong lòng cũng kích động dạt dào.

Hai cường giả Nguyên Hư cảnh của Bất Tử Môn muốn đi, thấy Chư Bạt Dịch đã điên cuồng chạy trốn rồi, sao còn dám ở lại.

Nhưng Tô Vân Thiên lão gia tử lại không chịu bỏ qua, đắc thế không buông tha người.

Đối mặt với ba cường giả Nguyên Hư cảnh, Tô Vân Thiên lão gia tử rất cật lực, bị thương nặng, nhưng cũng không đả thương được ba người này.

Theo người tu vi Nguyên Hư cảnh tam trọng của Bất Tử Môn sau khi vây công Tô Dật, áp lực của Tô Vân Thiên lão gia tử cũng giảm mạnh, không còn bị áp chế nữa.

Sau khi Lấy một địch hai, lão gia tử đã không còn quá yếu thế, thậm chí là đã không phân cao thấp.

Hiện giờ, hai Nguyên Hư cảnh muốn chạy trốn, Tô Vân Thiên lão gia tử đắc thế không buông tha người.

Hôm nay không giết được một tên trong đó, ngày sau sẽ càng khó khăn, lập tức trực tiếp ngăn cản người tu vi Nguyên Hư cảnh nhị trọng.

- Lưu lại một tên!

Tô Vân Thiên lão gia tử hét lớn, một chưởng đánh ra, lực lượng như bài sơn đảo hải trào ra, hào quang nguyên khí tỏa ra bốn phía, mang theo kình khí đáng sợ chôn vùi hư không, vẫn chưa khuếch tán ra, không lan đến quá rộng.

Hiển nhiên, lão gia tử tu vi tăng vọt, trình độ nắm giữ võ kỹ cũng đã tới tình trạng xuất thần nhập hóa.

Nếu như nhưng gười tu vi Nguyên Hư cảnh kịch chiến, phía dưới cũng nhất định sẽ gặp phải ảnh hưởng rộng, sẽ có rất nhiều nơi bị san thành bình địa, chết rất nhiều người.

Người tu vi Nguyên Hư cảnh nhị trọng đó không thể tránh né, tu vi của bản thân hắn không bằng được Tô Vân Thiên lão gia tử.

Phải biết rằng Tô Vân Thiên lão gia tử lúc ban đầu chính là kịch chiến với người tu vi Nguyên Hư cảnh ngũ trọng, cũng không để đối phương chiếm được tiện nghi.

Từ trong không gian thần bí có được lợi ích khổng lồ phạt cốt tẩy tủy.

Tô Vân Thiên lão gia đã lột xác từ trong ra ngoài, vượt cấp chống lại đối thủ cũng không phải việc khó.

- Phập.

Người tu vi Nguyên Hư cảnh nhị trọng chống đỡ lão gia tử, chỉ trong nháy mắt đã hộc máu.

Hắn vốn là đã bị thương nặng, lúc này một lòng muốn chạy trốn, đã ở thế tự bại, sao còn có thể chống lại.

- Nhị ca, cứu ta!

Người này tâm sinh ý sợ hãi, gân cổ hét lên cầu cứu người tu vi Nguyên Hư cảnh ngũ trọng.

- Tứ đệ mau chạy đi, hội hợp ở chỗ cũ!

Đáng tiếc người tu vi Nguyên Hư cảnh ngũ trọng đó nhìn phương hướng Chư Bạt Dịch chạy trốn, lại quay đầu nhìn cường giả Nguyên Hoàng cảnh Thánh Sơn đang giao thủ với Thanh Hoàng, hung hăng cắn chặt răng, để lại một câu như vậy rồi trực tiếp bỏ chạy.

- Ha ha ha ha!

Tô Vân Thiên lão gia tử nhìn người tu vi Nguyên Hư cảnh nhị trọng này, tay áo vung lên, nguyên khí mãnh liệt, hội tụ thành một cỗ triều dâng màu vàng sắc bén, khí thế cuồn cuộn, khủng bố ngập trời, trấn áp về phía người trước.

Thế công lợi hại, khí tức bá đạo.

- Thực lực của lão gia tử đã cường hãn đến mức này cơ à!

Có người rung động, thực lực của lão gia tử thực sự đã vô cùng cường hãn.

Người tu vi Nguyên Hư cảnh nhị trọng đó mắt lộ vẻ tuyệt vọng, cố tìm một đường sinh cơ, muốn bứt ra bỏ trốn.

Đáng tiếc Tô Vân Thiên lão gia tử thề không bỏ qua.

Sau mấy chiêu, Tô Vân Thiên lão gia tử trực tiếp một quyền đánh vỡ đầu người đó, sắc bén bá đạo, không chút lưu tình.

Một cường giả Nguyên Hư cảnh nhị trọng, bị Tô Vân Thiên lão gia tử đánh giết, huyết vụ phiêu tán.

Lão gia tử đứng trên không, tóc trắng tung bay, khí tức cường đại lợi hại, thân hình cao lớn, có một cỗ khí thế như khí nuốt núi sông, mắt nhìn đệ tử Man thành ở phía dưới, hét lớn một tiếng:

- Đệ tử Man thành nghe lệnh, tru sát đệ tử Bất Tử Môn, giết không tha!

Tiếng quát như sấm, vang vọng trong hư không.

Những đệ tử Bất Tử Môn đó sớm đã hoảng sợ lui về phía sau, thấy Chư Bạt Dịch và cường giả trong môn bỏ chạy, cường giả Nguyên Hư cảnh bị giết, ai nấy vốn đã kinh hãi đảm chiến, nghe thấy Tô Vân Thiên lão gia tử nói vậy, lập tức run rẩy, hai chân như nhũn ra.

- Giết!

- Giết không tha!

- Nợ máu phải trả bằng máu!

- Ầm!

Trong nháy mắt, đệ tử Man thành bùng nổ, tất cả quay trở lại, vồ giết đệ tử Bất Tử Môn.

- Giết!

Lão gia tử xuất thủ, đáp xuống, xuất thủ với đệ tử thực lực khá mạnh của Bất Tử Môn.

Rất nhanh, có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

Tất cả đã hoàn toàn thay đổi, hiện tại đến phiên đệ tử Bất Tử Môn trực tiếp bị huyết tẩy.

Người có tu vi thực lực cao trong các đệ tử Bất Tử Môn đều bị Tô Vân Thiên lão gia tử tự tay đánh chết.