← Quay lại trang sách

Chương 644

Một đạo thủ ấn này khiến cho một phương thiên không cũng phải trở nên ảm đạm, chỉ có thủ ấn đó phát sáng, dùng một loại tốc độ kinh người đánh văng sóng gợn hư không.

- Ầm ầm.

Dưới uy thế đáng sợ, mặt đất phía dưới rung chuyển nứt toác, xung quanh kiến trúc sụp đổ, đất rung núi chuyển, cảnh tượng khiếp người!

Uy thế này khiến Man thành sợ hãi, thầm lo lắng cho Tô Dật.

- Giết tộc nhân của ta, diệt đệ tử Man thành ta, giết!

Tô Dật hét lớn, trả lời Linh Thiên Tuyết, sát ý trong phá kiếm dũng động, toàn lực mà làm, một kiếm lại chém ra!

Trong phá kiếm dường như cảm nhận được sự không hề cố kỵ của Tô Dật, hào quang rực rỡ, một cỗ sát ý ngập trời càng kịch liệt hơn trong nháy mắt trào ra.

Một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn cũng lập tức ùa vào trong cơ thể Tô Dật.

Vào chớp mắt này, khí tức đang uể oải của Tô Dật trong nháy mắt tăng vọt, một cỗ lực lượng mới xuất hiện.

Vào chớp mắt này, sự tỉnh táo của Tô Dật cuối cùng cũng triệt để mất đi, trước mắt trở nên mơ hồ.

Một cỗ ngập trời ngập trời theo lực lượng đó trùng kích mà đến, ùa vào trong cơ thể, khiến cho cả người Tô Dật giống như bước vào trong máu chảy thành sông, thi cốt chồng chất.

Phập.

Máu tươi trong cơ thể Tô Dật không ngừng phun ra, căn bản không thể thừa nhận.

Nhưng kiếm quang này như điện, sát ý ngập trời, hung hăng trùng kích lên thủ ấn cực lớn của hung viên đó.

Kiếm quang giống như sấm sét, khí tức đáng sợ đó giống như một hung thú vừa thức tỉnh.

Kiếm khí ngập trời, kiếm quang chói mắt, giống như một vầng mặt trời nhô lên, kiếm quang đáng sợ bùng nổ.

Một kiếm này quá đáng sợ, trực tiếp chém nát thủ ấn của hung viên.

- Phập.

Nhưng lúc này Tô Dật lại hộc máu, dưới sự trùng kích của cự lực, từ trong ra ngoài, máu tươi trong cơ thể bắn ra.

- Tiểu tử, ngươi đây là muốn chết, tự ngươi không muốn sống nữa sao!

Thanh âm Linh Thiên Tuyết vang lên trong tai Tô Dật, lúc này từ trong cơ thể Tô Dật, một cỗ lực lượng cường đại trào ra, kèm với khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể Tô Dật, lập tức đánh rơi phá kiếm đang cầm trong tay.

Phá kiếm rơi xuống, lập tức hào quang tiêu tán, trong nháy mắt sát ý rút đi, hóa thành bộ dạng tàn khuyết vốn có.

Miệng phun máu, trên người chảy máu, trong nháy mắt khí tức đáng sợ trên người trực tiếp bị đánh về nguyên hình.

- Hỗn đản!

Bị một kiếm của Tô Dật trảm bàn tay Hắc Sát Yêu Viên nguyên khí hóa hình, khiến Chư Bạt Dịch cũng phải chịu ảnh hưởng cực lớn, lập tức nguyên khí hóa hình thu liễm, con mắt âm trầm đỏ rực, oán độc mà kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Dật.

- Thì ra ngoại lực đến từ thanh kiếm đó!

Chư Bạt Dịch nhìn, thì ra ngoại lực đáng sợ của tiểu tử quỷ dị này không ngờ đến từ một thanh kiếm không hề bắt mắt.

Mắt nhìn thanh phá kiếm tàn khuyết này của Tô Dật, đó tuyệt đối là bảo vật, trong ánh mắt âm hàn oán độc của Chư Bạt Dịch có thêm vẻ thèm khát.

- Trước tiên cứ giết tiểu tử này đã!

Sát ý trong mắt tỏa ra, Chư Bạt Dịch không muốn trì hoãn, ngay lập tức phất tay, một chưởng trực tiếp đánh ra.

Tô Dật không có lựa chọn nào khác, sát ý trong cơ thể đã biến mất, cũng nháy mắt khôi phục tỉnh táo, dưới khí tức đáng sợ đó, lúc này đã về tới tu vi Nguyên Linh cảnh, sao có thể là đối thủ của người trước mắt.

Khí tức đáng sợ đó lan ra, Tô Dật thầm đánh giá, người trước mắt này e là chỉ còn cách trình độ Nguyên Hoàng cảnh không xa, lúc này có muốn trốn cũng không thể nữa rồi.

Một cường giả có thể so với trình độ Nguyên Hoàng cảnh, một kích như vậy, Tô Dật đoán rằng người tu vi Nguyên Hư cảnh nhất trọng nhị trọng bình thường cho dù là bị chạm vào, cũng sẽ trực tiếp bị vỗ nát, huống chi là mình.

Tất cả nhanh như tia chớp, không có thời gian để Tô Dật do dự.

Lúc Chỉ mành treo chuông, trong mắt Tô Dật lúc này lại không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại lóe lên một tia tàn nhẫn.

Đối mặt với cường giả, Tô Dật vung tay, một quyền nắm chặt, bay thẳng đến hung hăng va chạm với một chưởng của người trước.

Tất cả giống như con kiến lay cây, châu chấu đá xe!

- Tiểu tử, hiện tại đã là châu chấu đá xe, chết đi!

Chư Bạt Dịch cười lạnh, cảm thấy khí tức trên người thiếu niên thần bí trước mắt, e là có thể dễ dàng đánh chết, mà thanh kiếm đó rất bất phàm, là trọng bảo, đến lúc đó chỉ cần có được thanh kiếm đó, chỉ sợ sẽ là cơ duyên lớn.

- Không ổn.

Trong Toàn bộ Man thành, lúc này cũng có không ít người đã nhìn ra manh mối.

Cảm thấy biến hóa của khí tức trên người Tô Dật, không ít người sắc mặt kịch biến, lo sợ thay cho Tô Dật!

Trong hai mắt màu đen của Tô Dật huyết quang đã rút đi, xích quang lấp lánh, nhìn một đạo chưởng ấn đáng sợ đó, không lui về phía sau, một quyền đón đỡ.

Một quyền một chưởng, lập tức va cham trong không ít ánh mắt.

Chư Bạt Dịch cười lạnh, lúc này hắn đã cảm thấy một cách rõ ràng là tiểu tử thần bí này đã không còn đáng sợ, lập tức có thể trực tiếp vỗ thành huyết vụ.

- Lúc này không ra, còn đợi tới khi nào!

Đúng lúc này, khóe miệng Tô Dật lộ ra một nụ cười lạnh, lớn tiếng hô lên.

Lời này lọt vào tai Chư Bạt Dịch, cảm thấy rất kỳ quái.

Nhưng theo Tô Dật vừa nói ra những lời này, từ trong cơ thể máu tươi lại bắn ra, thân hình run rẩy, mặt nổi gân xanh.

Lúc này, thân thể của Tô Dật giống như đã tới một điểm cực hạn, sắp vỡ nát.

Đồng thời, từ trong cơ thể Tô Dật bỗng dưng có một cỗ khí tức hủy diệt bá đạo mênh mông cuồn cuộn trào ra, giống như núi lửa phun trào, uy áp cuồn cuộn.

Biến hóa trong giây lát này, cảm nhận được trong cơ thể của thiếu niên đáng sợ này đột nhiên lại ùa ra khí tức, ánh mắt đang cười lạnh của Chư Bạt Dịch lập tức co rút lại, khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ biến sắc.

Không biết vì sao, lúc này từ sâu trong đáy lòng Chư Bạt Dịch, có một tia kinh sợ đột nhiên trào ra.

Phách Vương Quyền!

Dưới một tiếng quát trầm thấp, ngay khi quyền chưởng va chạm, trong quyền đầu vốn là khí tức uể oải của Tô Dật, một cỗ lực lượng nguyên khí đáng sợ giống như núi lửa phun trào, lập tức nổ tung trước quyền đầu.

Tiếng sấm sát vang lên, hư không rung động.

Không ổn, tiểu tử này lừa ta rồi.

Chư Bạt Dịch hoảng sợ, nhưng tất cả đã không còn kịp rồi.

Từ trong cơ thể thiếu niên đó, một cỗ cực lớn hàng lâm giống như bá vương giác tỉnh, hoàng giả hàng lâm ầm ầm tỏa ra.

Một loại khí tức hủy diệt thổi quét, một cỗ năng lượng vô cùng cuồng bạo từ trong quyền đầu trùng kích ra, hung hăng đánh vào tay Chư Bạt Dịch.

Vào chớp mắt này, lấy Tô Dật và Chư Bạt Dịch làm trung tâm, kình phong cực lớn hình thành sóng khí, hư không giống như gió lốc trực tiếp bắn ra, khiến cho phía dưới đất rung núi chuyển, bụi đất đầy trời!

Rắc rắc.

Trong tay Chư Bạt Dịch truyền ra tiếng xương gãy, lập tức thoát phá, nổ tung, huyết nhục mơ hồ, vỡ nát từng tấc!

Phập.

Máu tươi trong miệng Chư Bạt Dịch trực tiếp phun ra, thanh âm răng rắc từ trên bàn tay truyền ra, lòng bàn tay bắt đầu nổ tung, cho tới cổ tay.

Tiểu tử, ngươi lừa ta, ngươi lừa ta.

Chư Bạt Dịch hộc máu, hét thảm một tiếng, huyết vụ rải ra, thân thể rơi thẳng xuống, nện mạnh xuống mặt đất.