Chương 653
Theo cách ghi chép phương pháp tu luyện Thái Hư Thần Hải, tiếp xuống trùng kích, tác động tiếp theo sẽ mạnh hơn.
Trước đó có thất bại thế nào đi nữa, nhưng lần này không thể thất bại được.
Nếu chân chính có thể tu luyện Thái Hư Thần Hải, chiếu vào loại tình huống hiện tại nếu gặp phải đối thủ vượt cấp, dựa vào nguyên khí mạnh mẽ của Thái Hư Thần Hải, cũng có thể đánh giết đối phương.
Thái Hư Thần Hải rất mạnh mẽ, còn ẩn chứa rất nhiều ảo diệu, không có cách nào nói được, chỉ có người tu luyện mới có thể cảm nhận được.
Xem chừng thời gian, Tô Dật tính toán thời gian cũng không ngắn, lo lắng cho Man thành, cũng lo lắng cho Tô gia.
Mở cửa sơn động, giờ phút này màn đêm che phủ, trên bầu trời một vòng trăng tròn treo cao, bóng đêm yên tĩnh.
Đến con suối hẻm núi, Tô Dật rửa mặt một phen, áo choàng trên thân thật sự không có cách nào mặc vào, rách rưới tơi tả, vết máu dính đầy.
Từ bên trong túi không gian Tô Dật lấy ra một kiện áo choàng, mặc nó vào, chiếu rọi khe nước, đem phá kiếm tàn khuyết vác trên lưng, lúc này hắn mới rời đi.
Dưới chân nguyên khí phun trào, Phù Diêu bách biến bộ, một lát sau bóng dáng Tô Dật liền xuất hiện ở bên ngoài Man thành.
Trong màn đêm, Tô Dật tùy tiện tiến vào, ánh trăng chiếu rọi, Man thành vẫn như cũ không thay đổi quá lớn.
Tô gia, đình viện yên lặng, lão gia tử Tô Vân Thiên ngồi xếp bằng, đang tự chữa lành vết thương.
Ngay từ đầu bị ba cường giả Nguyên Hư cảnh bao vây tấn công, lão gia tử Tô Vân Thiên cũng bị thương không nhẹ, không thể nào khôi phục dễ dàng như Tô Dật.
- Kẻ nào?
Đột nhiên, lão gia tử Tô Vân Thiên thu liễm thủ ấn, hai con ngươi mở ra, ánh mắt sắc bén nhìn ngoài cửa, khẽ hỏi:
- Dật nhi, là con sao?
- Gia gia, là con.
Tô Dật nhẹ giọng đáp, đẩy cửa vào.
- Dật nhi, con không sao chứ?
Nghe vậy, thân thể lão gia tử khẩn trương vọt lên, kéo mạnh cửa để Tô Dật vào, vốn là muốn nhìn xem thương thế của Tô Dật thế nào. Nhìn hắn lúc này trên người bộ trường bào mới, tươi cười rạng rỡ, vẻ khẩn trương lo lắng thay vào là sự ngạc nhiên.
Mười hai ngày trước, bên trong cuộc đại chiến, tình huống trên người Tô Dật lão gia tử tận mắt nhìn thấy.
Lúc ấy, không chỉ tổn thương nhục thân mà bên trong cơ thể còn thương tổn nặng hơn. Những ngày qua trong lòng lão lúc nào cũng tràn ngập lo lắng.
Nhưng hôm nay nhìn Tô Dật trước mắt, lão gia tử Tô Vân Thiên có thể cảm giác được rõ ràng Tô Dật đã hoàn toàn khỏi hẳn, căn bản không có gì đáng ngại.
- Thương thế của con khôi phục rồi à?
Lão gia tử Tô Vân Thiên không nhịn được ngạc nhiên hỏi, thật quá biến thái, thương thế nặng như vậy mà chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã khỏi hẳn.
- Đã khôi phục, gia gia không có việc gì thì tốt rồi.
Tô Dật cảm giác được khí tức cùng sắc mặt trên người lão gia tử cũng đoán được thương thế không nhẹ, nhưng hiện tại đã không có gì đáng ngại nên thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, ông cháu hai người ngồi ngay ngắn, Tô Dật báo cáo tình huống truy sát Chư Bạt Dịch, vốn vô ý truy sát Chư Bạt Dịch mục đích chính là tìm chỗ trị thương.
Lão gia tử Tô Vân Thiên là ai? Lập tức liền biết được vì sao Tô Dật lựa chọn chữa thương bên ngoài.
Trên Thánh sơn đã có hắc thủ một lần, lần này còn có cường giả Nguyên Hoàng cảnh tồn tại, không thể không phòng.
- Nha đầu Liễu Nhược Hi cùng thái độ của Thánh sơn dường như có chút không giống nhau.
Rồi sau đó, lão gia tử Tô Vân Thiên thông báo cho Tô Dật một số tình huống, người Thánh sơn cùng Liễu Nhược Hi chia nhau đến Tô gia, nhưng thái độ hoàn toàn khác biệt.
Ánh mắt Tô Dật hơi khép lại, nhớ đến thiếu nữ áo đỏ trước kia, lần này gặp lại, dáng người trổ mã duyên dáng yêu kiều nhưng thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, Thánh sơn đúng thật là không tầm thường.
- Tôn nhi Tô Vân Thiên ta không có ai là không xứng, nếu chuyện lúc trước không quan hệ với nha đầu này, ta thấy con bé cũng không tệ. Tuy nhiên dù hôn ước đã định cùng Liễu gia, nhưng sau này con trưởng thành, con tự mình làm chủ.
Nhìn thấy Tô Dật trầm tư, lão gia tử Tô Vân Thiên nói.
Lăng Đạo lấy lại tinh thần âm thầm cười khổ, đẩy lùi bóng dáng thiếu nữ hồng y ra ngoài, ánh mắt ác liệt tỏa sáng lóe lên, nói:
- Thánh sơn thiếu nợ con, sớm muộn gì cũng có một ngay con đòi lại gấp bội.
- Thiếu nợ thì trả tiền, có thù tất báo, có oán báo oán, điều này cũng hợp lý, bất quá bây giờ Tô gia chúng ta còn chưa có cách nào đánh đồng cùng một môn phái lớn như Thánh sơn, bọn họ có nội tình tích lũy trên vạn năm, thực lực của con bây giờ cũng xem như còn chưa đủ.
Lão gia tử Tô Vân Thiên nói với Tô Dật, thù này tất nhiên sẽ báo nhưng không thể lỗ mãng.
Tô Dật so với Thánh sơn vẫn còn quá yếu, hiện tại thì chẳng khác nào con kiến đào cổ thụ được.
Nhưng lão gia tử tin tưởng sẽ có ngày cháu của mình quật khởi.
- Thực lực!
Tô Dật nói nhỏ, hai tay nắm chặt lại, vẫn là thực lực không đủ, Thánh sơn có nội tình trên vạn năm, đã tích lũy đến cỡ nào chứ?
- Liễu Nhược Hi cùng người của Thánh sơn đã trở về Thánh sơn, nhưng nha đầu kia phái người đưa tới một phong thư, bảo giao cho con.
Trong tay lão gia tử cầm một phong thư đưa cho Tô Dật.
Tô Dật nhận phong thư, phía trên được dán lại, chưa từng mở ra.
Do dự một chút, Tô Dật mở phong thư ra, bên trong có chữ viết tinh xảo hiện ra, nội dung:
- Đừng tưởng cứu được Man thành ta sẽ tha thứ cho ngươi, phải sống cho tốt, tính mạng của ngươi ta muốn đích thân tới lấy, đừng chết trong tay người khác.
Chỉ với mấy lời nói đơn giản, bên trong kiểu chữ xinh đẹp nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, rồng bay phượng múa, nhìn khá đẹp mắt.
Lão gia tử Tô Vân Thiên dò xét, ánh mắt liếc xéo trên bức thư, rất hiếu kỳ, nhìn bộ dáng này vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Khi thấy rõ, lão gia tử nhịn không được cười nói:
- Ha ha, tiểu nha đầu này tính khí thật nóng nảy.
- Chỉ là tiểu nha đầu mà thôi.
Tô Dật thu hồi thư, vốn muốn trực tiếp ném đi, nhưng suy nghĩ một lát theo bản năng bỏ vào trong ngực.
- Tiểu nha đầu sao? Đừng quên con cũng tương tự như thế.
Lão gia tử Tô Vân Thiên trêu ghẹo hắn.
- Chuyện này...
Tô Dật bất đắc dĩ cười một tiếng nói, cũng không thể nói với lão gia tử mình là ngươi đầu thai.
Sợ nói ra, lão gia tử cũng chưa chắc đã tin tưởng.
- Tên xấu xa, quả nhiên ngươi không phải là người đứng đắn gì, đã trêu chọc tiểu nha đầu kia sao?
Thanh âm của Linh Thiên Tuyết thăm thẳm nói ra, quanh quẩn trong đầu Tô Dật:
- Thì ra tiểu nha đầu kia là Liễu Nhược Hi, tuổi thì không lớn lắm nhưng được cái trỗ mã không tệ.
Nghe lời nói này của Linh Thiên Tuyết, Tô Dật không để ý đến, tránh dọa sợ lão gia tử.
- Tốt lắm, chuyện của người trẻ tuổi các con, chính các con tự định đoạt.
Nhìn bộ dáng Tô Dật, lão gia tử Tô Vân Thiên cứ tưởng Tô Dật vừa lòng, phất phất tay, mỉm cười.
Chuyện của người trẻ tuổi lão cũng không muốn để ý đến, tôn nhi của mình đã tiến bộ không ít, lão cũng không cần quan tâm nhiều.
- Gia gia thương thế thế nào rồi? Nếu có trở ngại trên người con có một số thuốc trị thương đây.
Tô Dật hoàn hồn, chuyện cùng Liễu Nhược Hi sau này nói cũng không muộn.