Chương 655
Ha ha, có điều lần này uống linh dịch, ta cảm giác có chút khác thường, giống như được cải lão hoàn đồng, lợi ích thật lớn.
Lão gia tử Tô Vân Thiên thật cao hứng, từ không gian thần bí của Tô Dật đạt được chỗ tốt, mỗi ngày lão đều có cảm giác khác nhau, cơ thể như được trẻ hóa, càng ngày tinh lực càng dồi dào.
Nhìn trạng thái của gia gia, Tô Dật cũng vui vẻ theo, từ nhỏ hắn cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, đây là người thân duy nhất còn lại bên người hắn.
- Gia gia, trên người của con có một bộ công pháp không tệ, gia gia muốn thử tu luyện hay không? Nhưng phương pháp này khá nguy hiểm, có điều một khi thành công thì đạt được chỗ tốt cực lớn, sau này có thể đặt chân vào cảnh giới càng cao hơn.
Do dự một chút Tô Dật nói với lão gia tử, dự định xuất ra Thiên Yêu Cổ Kinh bên trong Man Hoang Kinh để lão gia tử tu luyện.
Tử Nguyên Quyết đã được xem là công pháp mạnh nhất của Tô gia, đối với Tô Dật nó đã sớm không còn cao nữa.
Công pháp cao thấp cũng quan hệ đến cảnh giới tu vi sau này có thể đạt được.
Với khí thế hiện tại trên người lão gia tử, Tô Dật cảm giác nếu để lão gia tử tu luyện Man Hoang Kinh, là một hỗ trợ thật tốt.
Trọn bộ Thiên Yêu Cổ Kinh thì không cần suy nghĩ đến.
Không nói cái khác, điều kiện đầu tiên trong Thiên Yêu Cổ Kinh nhất định không phải là Ngự Hồn sư, điểm này lão gia tử không thích hợp.
Mà Hỗn Nguyên Chí Tôn công thì Tô Dật càng không nghĩ đến.
Không phải Tô Dật không nỡ đưa ra Hỗn Nguyên Chí Tôn công, lão gia tử này là người thân nhất của hắn, cũng là người yêu thương hắn nhất, Tô Dật sẽ không chút suy nghĩ, hết thẩy đều có thể cho lão gia tử.
Tuy nhiên Hỗn Nguyên Chí Tôn công không phải ai cũng có thể tu luyện, so với Yêu Thiên Cổ Kinh còn nguy hiểm hơn nhiều.
Các cấp Man Hoang Kinh đã đầy đủ nhưng Tô Dật vẫn có chút do dự, tán công trọng tu cũng hung hiểm rất lớn.
- Có lẽ là công pháp không tệ, có điều không cần.
Lão gia tử nghe vậy, trong mắt quang mang chớp động, cũng dễ dàng biết được công pháp mà tôn nhi lão lấy ra, tất nhiên sẽ là đồ tốt, cố nén xúc động trong lòng, lão lắc đầu nói:
- Con cháu Tô gia, đặc biệt là đại gia chủ, nhất định phải tu luyện Tử Nguyên Quyết, đây cũng là tổ huấn của tiền bối.
- Là vậy sao?
Tô Dật có chút nghi ngờ, không nghĩ đến Tô gia lại còn có tổ huấn như vậy.
- Không cần lo lắng, Tử Nguyên Quyết của Tô gia cũng không kém, cha con tu luyện Tử Nguyên Quyết cũng cỡ tuổi của con, tu vi so với con hiện tại cũng không kém quá… nhiều.
Lão gia tử nói, bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì đó nhất thời ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn trên mặt Tô Dật.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Dật chưa bao giờ lên tiếng hỏi qua chuyện của cha mẹ.
Điều này khiến cho Tô gia nghĩ rằng từ nhỏ Tô Dật đã nhận lấy một loại kích thích rất lớn, vì cha mẹ không còn tại thế nên mới tỏ ra bướng bỉnh như vậy.
Vì thế mỗi lần Tô Dật phạm sai lầm, lão gia tử cũng không nỡ trách phạt, ngược lại trong lòng càng thêm áy náy, lão cũng ra lệnh cho người của Tô gia không được kể chuyện của cha mẹ Tô Dật, ngay cả tên cũng không nhắc đến.
- Cha con…
Mắt Tô Dật chớp động, trong đầu xuất hiện bóng dáng mơ hồ.
Từ nhỏ đến lớn lão gia tử không cho người khác đề cập qua chuyện của cha mẹ hắn, Tô Dật cũng không biết được.
Nhưng cũng chẳng ai biết thật ra Tô Dật là đầu thai mà đến, chỉ là chuyện không nên hỏi thì hắn không hỏi mà thôi.
Lúc trước mẫu thân còn sống, mắt lúc nào cũng buồn bã ngập nước, điều này tạo dấu ấn khá đậm trong lòng Tô Dật. Tuy lúc đó còn khá nhỏ nhưng hắn vẫn nhớ khá rõ ràng.
“Tha thứ cho phụ thân, ta có thể giành cho còn tình yêu lớn nhất, một ngày nào đó con sẽ tìm mẫu thân về, có một ngày con trưởng thành, tự nhiên sẽ hiểu rõ.
Phụ thân hắn để lại một câu như vậy cũng lặng lẽ rời đi.
- Phụ thân cùng mẫu thân con đến tột cùng là sống hay chết, có nghe chút tin tức nào không?
Dù sao thì cũng là phụ thân cùng mẫu thân của mình, huyết mạch tương liên, Tô Dật không nhịn được muốn biết chút tin tức.
Lão gia tử lắc đầu, lão cũng không có tin tức gì, cũng không phải là không nhớ đến con của lão.
- Lúc trước, vì sao mẫu thân con muốn rời đi?
Tô Dật hỏi tiếp.
Lão gia tử vẫn lắc đầu, mắt nhìn Tô Dật, ánh mắt ngập tràn áy náy cùng yêu thương:
- Việc này có lẽ cha con biết.
Ánh mắt Tô Dật lâm vào trầm tư, không biết lúc trước đã phát sinh ra chuyện gì đến nỗi khiến mẫu thân hắn rơi lệ mà rời đi.
- Kế tiếp con có dự định gì không?
Lão gia tử hỏi Tô Dật.
- Đi tu luyện, qua ma luyện, con muốn trở nên mạnh hơn.
Tô Dật ngước mắt nhìn lên, trên gương mặt cương nghị, ánh mắt trở nên cứng cỏi, hắn phải tranh thủ mạnh lên trong thời gian ngắn nhất. Tin tức hắn còn sống có lẽ đã truyền ra ngoài, bên trong ngọn Thánh sơn có lẽ Vương Toàn Đức không quá vui vẻ, Thiên Yêu tông cũng không còn ăn nhờ ở đậu được, hết thẩy đều cần thực lực.
- Đi thôi, nhưng nhất thiết phải cẩn thận.
Lão gia tử gật đầu, không nói một lời nào, Man thành quá nhỏ, tôn nhi của lão không phải vật trong ao, thế giới bên ngoài mới có thể cưỡi mây điều khiển sương mù, mới có thể càng trở nên mạnh hơn.
Sau đó, Tô Dật rời đi, muốn nhanh chóng đến xem nha đầu Uyển Nhi kia thế nào, không biết nha đầu kia hiện tại biến thành dạng gì rồi, chắc nàng ta biết hắn còn sống sẽ không còn thương tâm nữa.
- Khoảng hai tháng trước, nha đầu Uyển Nhi kia vụng trộm rời khỏi Tô gia, đi cùng tiểu tử Vương Thượng Võ của Vương gia. Trước khi đi tên tiểu tử kia lưu lại một phong thư cho cha hắn, nói là muốn đến Man Yêu rừng rậm tìm con, bọn họ tin tưởng con còn sống.
Lão gia tử Tô Vân Thiên nhìn Tô Dật, chậm rãi nói:
- Đại bá của con phái rất nhiều người đi tìm, tìm rất xa, gia chủ Vương gia cũng tự mình đi tìm, nhưng không tìm được mà gặp khá nhiều Man Yêu Thú nên không dám đi sâu vào.
- Cái gì?
Nghe lão gia tử nói, Tô Dật trợn tròn mắt, không ngờ nha đầu Tô Uyển Nhi kia cùng tên ngốc Vương mập lại đi tìm hắn. Tô Uyển Nhi là người bình thường, còn tên Vương mập lại có tu vi yếu như gà mà còn dám đi tìm hắn, chỉ cần tên này gặp một con Man Yêu Thú thôi, sẽ trở thành điểm tâm cho nó.
- Hai tên Uyển Nhi, Vương mập này thật là...
Tô Dật hít vào một hơi, không dám tưởng tượng ra hai tên ngốc này lại có lá gan lớn như vậy, không muốn sống nữa sao?
Tuy sốt ruột nhưng trong lòng Tô Dật cũng có chút ấm áp, con bé Uyển Nhi này thật to gan, Vương mập cũng thật có nghĩa khí, rõ ràng rất nhát gan vậy mà cũng đi tìm hắn.
- Hai tháng rồi, Uyển Nhi cùng tiểu tử Vương gia kia sợ là…
Lão gia tử thở dài, hai tháng rồi, với thực lực của Tô Uyển Nhi cùng tiểu tử Vương gia kia, làm sao có khả năng còn sống chứ?
Rời khỏi Man thành, vượt qua một vùng núi chính là Man Yêu rừng rậm.
Cho dù ở ven Man Yêu rừng rậm cũng tràn ngập nguy hiểm.
- Con phải đi tìm bọn họ.
Tô Dật lên tiếng, cho dù thế nào cũng phải đi tìm hai tên ngốc to gan lớn mật Tô Uyển Nhi cùng Vương mập này.
Biết đâu sẽ có kỳ tích, lúc trước hắn bị đuổi đến Man Yêu rừng rậm ba năm, không phải vẫn còn sống đó sao.
- Hy vọng có kỳ tích, hai tên ngốc này lá gan cũng lớn thật.
Lão gia tử Tô Vân Thiên thở dài.