← Quay lại trang sách

Chương 660

Gào gừ...

Nơi xa ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng gào rú của Man Yêu Thú, lại nhanh chóng biến mất yên tĩnh trở lại.

Đỉnh núi nham thạch, Tô Dật nhìn bầu trời đêm, con ngươi phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thâm thúy cứng cỏi.

Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn cũng đã trở lại, hai bên trái phải đứng cạnh Tô Dật, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh vô cùng chăm chú.

- Tô Uyển Nhi, Vương mập, hai người này quan hệ gì với ngươi, sao khẩn trương thế.

Âm thanh Linh Thiên Tuyết lại từ trong đầu Tô Dật truyền ra, xa xôi mà hỏi.

- Uyển Nhi là muội muội ta, Vương mập là huynh đệ lớn lên cùng ta.

Tô Dật trả lời.

- Không nghĩ đến ngươi cũng còn có chút lương tâm, không đến nỗi vô tình vô nghĩa.

Linh Thiên Tuyết từ tốn nói.

- Ta vô tình vô nghĩa khi nào?

Tô Dật nhíu mày, vô tình vô nghĩa mà để cho nữ nhân này ở trong cơ thể của hắn sao?

- Có dự định gì tiếp theo?

Linh Thiên Tuyết hỏi Tô Dật.

- Tiếp theo...

Ánh mắt Tô Dật nhìn chăm chú nơi xa, hiện tại tạm thời hắn không muốn trở về Thần Kiếm môn.

- Qua Hỗn Loạn vực đi.

Tô Dật lên tiếng, nghĩ đến nghĩ lui cũng chỉ có Hỗn Loạn vực tạm thời thích hợp với hắn nhất.

Lúc trước qua Thần Kiếm môn, mục tiêu của Tô Dật là Hỗn Loạn vực, mười đại thế lực nhất sơn, nhị giáo, tam tông, tứ môn đều là những quái vật khổng lồ đứng đầu lúc này, đều là võ tu Thiên Đường cùng Thánh Địa.

Thánh sơn đương nhiên Tô Dật sẽ không đi, đối với nhị giáo tam tông tứ môn, Tô Dật cũng không có quá nhiều hảo cảm. Hiện tại hắn có Thiên Yêu Cổ Kinh cùng Hỗn Nguyên Chí Tôn công, trước kia khuyết thiếu kiến thức cơ bản, sau khi đi ra từ Thần Kiếm môn cũng đã bù vào không ít kiến thức thiếu hụt.

Man Yêu rừng rậm cùng Hỗn Loạn vực đều có những nhân vật đặc biệt hiện tại.

Nhưng Tô Dật suy nghĩ Man Yêu rừng rậm không thích hợp lắm để hắn ma luyện, kẻ thù của hắn không ít nên vẫn rời đi là tốt hơn.

Chỉ còn lại Hỗn Loạn vực, nơi này có diện tích cực lớn, so với sáu lục ba châu nhất hải cũng không chênh lệch bao nhiêu, cũng chưa từng bị người của nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn nhúng chàm qua. Ngoài ra sáu lục ba châu nhất hải cũng độc lập với bên ngoài, cũng độc lập với nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn.

Mà Hỗn Loạn vực không chỉ có hỗn loạn mà thậm chí so với Man Yêu rừng rậm càng thêm hỗn loạn hơn nhiều, lộ ra nguy hiểm vô cùng vô tận.

Hỗn Loạn vực, thuần túy là mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, không nói đạo lý, cũng là tán tu Thiên Đường.

Cũng chính vì hỗn loạn nên hiện tại mới là mục đích Tô Dật hướng tới, dùng Thiên Yêu Cổ Kinh cùng Hỗn Nguyên Chí Tôn công của hắn mới có thể phát huy ưu thế, không có nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn, hắn có thể tự trưởng thành.

Phải biết rằng bên trong Hỗn Loạn vực hầu hết đều là tán tu, cho dù trong này có đệ tử của nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn, cũng phải kiêng kị.

Nghe nói, nếu bên trong Hỗn Loạn vực có đệ tử nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn tồn tại, e rằng sẽ lặng yên biến mất không thấy tăm tích, ngay cả thi cốt cũng không tìm được.

Tô Dật suy nghĩ, hắn muốn trở thành cường giả nên qua Hỗn Loạn vực càng thích hợp hơn, tuy rất tàn khốc nhưng cũng có thể khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Với Hỗn Nguyên Chí Tôn công, thân phận Ngự Hồn Sư còn có thần bí quang đoàn bên trong không gian thần bí, Tô Dật có chút tự tin đến Hỗn Loạn vực, năng lực của hắn cũng sẽ tăng mạnh không ngừng.

Cho dù lúc đó Vương Toàn Đức của Thánh sơn có biết hắn ở bên trong Hỗn Loạn vực, e rằng cũng không dám tỏ vẻ.

- Hỗn Loạn vực, ngươi muốn đến nơi này sao?

Nghe Tô Dật nói, Linh Thiên Tuyết có chút kinh ngạc, nói với Tô Dật:

- Đây không phải là vùng đất lành bình thường đâu.

- Ta biết nhưng ta đã quyết định.

Tô Dật mỉm cười, ngay cả Linh Thiên Tuyết cũng nói như vậy, điều này cho thấy Hỗn Loạn vực càng đáng được hắn đến.

- Nơi này thuần túy mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, mà Hỗn Loạn vực cũng không đơn giản như ngươi suy nghĩ. Nhiều năm trôi qua thế lực nhất sơn nhị giáo tam tông tứ môn, bao gồm cả Yêu tộc cũng không dám đến nhúng chàm nơi đó.

Âm thanh Linh Thiên Tuyết từ trong đầu Tô Dật truyền ra.

- Mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, đến đâu cũng như vậy có lẽ càng thích hợp với ta hơn.

Tô Dật nắm chặt hai tay, lúc trước hắn thuần tuý chỉ là một tay mơ, ngắm Thần Kiếm môn cũng chút bó tay bó chân, không có cách nào thi triển triệt để, có lẽ đến Hỗn Loạn vực sẽ càng thích hợp với hắn hơn.

- Ta lại quên mất ngươi cũng là tán tu, là tán tu Thiên Đường, tiểu tử ngươi vừa giảo hoạt vừa gian trá, vào trong Hỗn Loạn vực nhất định sẽ không dễ dàng thua thiệt.

Linh Thiên Tuyết trầm mặc một lúc nói với Tô Dật.

Tô Dật có chút bất đắc dĩ, hắn giảo hoạt gian trá lúc nào chứ?

Sau khi xác định mục tiêu, Tô Dật quyết định đến Hỗn Loạn vực.

Có điều muốn đến Hỗn Loạn vực nhất định phải đi qua Man Yêu rừng rậm.

Tô Dật biết phương hướng đại khái của Hỗn Loạn vực, sau khi thu thập xuất ra không gian thần bí, để Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn tiến nhập vào không gian thần bí.

- Phần phật...

Một khí tức mạnh mẽ từ trong không gian thần bí chập chờn, hỏa quang trên thân Tô Tiểu Soái phát ra bừng bừng, giống như bị một hỏa cầu thật lớn bao vây, bí văn cổ lão chập chờn, khí tức cổ lão uy nghiêm, dày đặc toàn thân.

Một lát sau, động tĩnh trên người Tô Tiểu Soái mới bình tĩnh lại, mở lớn hai mắt, con ngươi trở nên thanh tịnh, ngoại trừ nhan sắc bên ngoài có chút sặc sỡ thì cũng giống như con chim non bình thường khác, không quá khác biệt.

- Đại ca, ta đột phá, những linh dược kia hiệu quả thật không tồi.

Tô Tiểu Soái mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tô Dật, nhất thời liền vỗ cánh thân mật đến trước mặt Tô Dật.

- Tô Tiểu Soái, ta và ngươi còn chưa xong đâu, bảo ngươi không tùy tiện loạn động, sao ngươi lại hủy nhiều linh dược của ta như vậy?

Tô Dật nhìn một mảnh hỗn độn, linh dược biến mất hơn phân nửa cùng dược tài dường điền, nhất thời giận dữ không có chỗ phát tiết, đau lòng khó nhịn.

- Ta...

Nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Tô Dật, Tô Tiểu Soái hạ cánh xuống mặt đất, đứng trước người hắn, cúi đầu, giống như đứa nhỏ phạm phải sai lầm, im lặng không dám lên tiếng.

- Ngươi cái gì mà ngươi, nói đi, ai bảo ngươi phá hủy nhiều linh dược vậy chứ?

Tô Dật tức giận vô cùng, có trời mới biết đối với hắn những thứ này không khác gì miếng thịt trên người hắn.

- Ta đói, tại ta nhịn không được mới ăn...

Con chim nhỏ ngẩng đầu lên, hai mắt tròn xoe, nước mắt rơi lả chả, bên ngoài nhìn vào, dù là ai trong lòng cũng mềm nhũn.

- Ngươi đói...

Mày Tô Dật nhất thời nhíu lại.

- Đúng vậy, ta đói nên không nhịn được, đại ca, thật xin lỗi!

Giọng nói của Tô Tiểu Soái thật đáng thương, giống như đang cố nén không để rơi lệ, thân thể nho nhỏ hơi có chút co rút.

- Nó là Phượng Hoàng con, là Chí Tôn của Yêu tộc ta, ngươi khách khí một chút, nếu ngươi hù dọa nó, không xong với ta đâu.

Âm thanh Linh Thiên Tuyết vọng ra, mang theo vài phần cảnh cáo.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Tô Tiểu Soái, Tô Dật cũng có chút mềm lòng. Dù sao Tô Tiểu Soái cũng còn như đứa trẻ mới sinh, ăn nhiều linh dược của hắn cũng vì đói bụng, mà hắn cũng có phần sai, hung dữ với nó cũng có chút hơi quá.