← Quay lại trang sách

Chương 661

Mắt nhìn đôi mắt điềm đạm đáng yêu, trong lòng như bị Tô Tiểu Soái đáng yêu hóa, lửa giận trong lòng Tô Dật tự nhiên biến mất, không thể khác hơn là trừng mắt nhìn Tô Tiểu Soái, nói:

- Quên đi, lần sau linh dược, dược liệu cùng bất kỳ vật gì trong này cũng không được tùy tiện lộn xộn, có nghe không hả!

- Ta biết rồi!

Tô Tiểu Soái cúi đầu, đôi mắt nhỏ linh động giả bộ đáng thương.

- Theo ta đi ra ngoài đi, chỉ có điều cũng không thể chạy loạn được, thành thật đợi bên cạnh ta!

Tô Dật suy nghĩ một chút, cũng không thể cứ nhốt Tô Tiểu Soái trong không gian thần bí được, hơn nữa cũng sợ dược liệu và linh dược còn lại sẽ lại bị Tô Tiểu Soái đạp đổ hết.

- Thật sao, tạ ơn lão đại nhiều.

Tô Tiểu Soái nghe vậy thì vỗ cánh phành phạch, dáng vẻ đáng thương mới rồi trong một giây đã thay đổi thành sự hưng phấn.

Tô Dật thấy thế thì chợt hoài nghi dáng vẻ đáng thương mới rồi của Tô Tiểu Soái tuyệt đối là giả vờ.

Một lát sau, Tô Dật cùng Tô Tiểu Soái đi ra khỏi không gian thần bí.

Nhìn thế giới bên ngoài, Tô Tiểu Soái trai hưng phấn kích động, giương cánh đạp nước, nhảy cẫng hoan hô.

- Đừng có chạy lung tung.

Tô Dật không thể không căng thẳng, người này có thể là một con phượng hoàng còn non, không thể xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn được.

Tô Tiểu Soái quá hưng phấn, cũng không nghe Tô Dật.

Gào!

Cưỡi Lang Bức, Tô Dật chỉ có thể đuổi ở phía sau Tô Tiểu Soái.

- Nếu như ngươi tiếp tục chạy loạn, ta sẽ lại nhốt ngươi vào trong đó.

Cuối cùng Tô Dật sử dụng đòn sát thủ, lúc này mới khiến cho Tô Tiểu Soái ngoan ngoãn hạ trên đầu vai.

Nhưng đôi mắt nhỏ linh động của Tô Tiểu Soái thì đang đánh giá khắp bốn phía, tràn ngập sự hiếu kỳ đối với mọi thứ.

⚝ ✽ ⚝

Trên không trung bình tĩnh, tiếng gió xẹt qua trên không, một thân ảnh nhanh chóng rời đi, từ trên hư không để lại một vệt sáng trên không gian, khí lưu dao động, để lại dấu vết thật dài trên trời cao.

- Tây Vô Tình, lần này ngươi chắp cánh cũng khó thoát, tốt nhất là ngoan ngoãn chịu chết đi!

Giọng nói trầm trầm truyền ra từ hư không.

⚝ ✽ ⚝

Từ phía sau thân ảnh này có một thân ảnh theo sát không rời.

Hai bóng người đều nhanh như tia chớp, lập tức biến mất trên trời cao, không thấy bóng dáng nữa.

- Khi đói bụng ngươi hay ăn cái gì?

Trên bầu trời bình tĩnh, Lang Đầu Yêu Bức giương cánh bay qua, trên nó có Tô Dật ngồi xếp bằng, hỏi Tô Tiểu Soái đang ngó dáo dác trên đầu vai.

- Ta có thể ăn linh dược, ăn linh quả, cũng có thể ăn thịt.

Tô Tiểu Soái nghiêm túc nói với Tô Dật, nghĩ dường như cũng hơi đói bụng, đầu lưỡi phun ra nuốt vào như sắp chảy cả nước miếng rồi.

- Linh dược, linh quả...

Tô Dật trợn trắng mắt nhìn Tô Thiên Tước, người này khó nuôi như vậy sao, lần trước tên nhóc này một mình đã cuốn sạch hơn phân nửa ruộng dược của mình rồi, sức ăn này ai có thể nuôi nổi chứ.

- Thịt thì có thể, sau sẽ tìm chút thịt cho ngươi ăn.

Ánh mắt của Tô Dật ngầm di chuyển, dường như cũng đã một thời gian không ăn thịt rồi, cũng bắt đầu hơi thèm ăn.

- Phượng hoàng là chí tôn của Yêu tộc, tên nhóc này muốn ăn chính là thịt của Yêu tộc, thịt của Man Yêu thú đối với tên nhóc này căn bản không có tác dụng gì.

Giọng nói yếu ớt của Linh Thiên Tuyết vang lên trong tai Tô Dật, giọng nói nhàn nhạt mềm nhẹ uyển chuyển, dường như mang theo mị hoặc, phong tình vạn chủng.

- Muốn ăn thịt của Yêu tộc...

Tô Dật chặc lưỡi, hai mắt trừng Tô Tiểu Soái. Muốn ăn linh dược linh quả, muốn ăn thịt Yêu tộc, thứ này ai mà nuôi nổi?

- Đại ca, ta đói rồi.

Dường như là vừa nhắc tới ăn, Tô Tiểu Soái nhất thời bắt đầu đói bụng, hai mắt giương lên nhìn Tô Dật.

- Ta cũng đói, chịu đựng chút đi.

Tô Dật liếc Tô Tiểu Soái một cái, bây giờ mới được bao lâu mà người này lại đói rồi.

- Tô Dật, ta đói rồi, không phải ngươi còn nhiều linh dược như vậy sao?

Trong đôi mắt nhỏ của Tô Tiểu Soái lóe lên rồi lại làm bộ đáng thương nhìn về phía Tô Dật.

- Ngươi đừng có mà mong, linh dược không thể tiếp tục nhổ nữa!

Tô Dật từ chối không chút do dự, những linh dược và dược liệu kia không biết hắn đã phải cóp nhặt thời gian bao lâu. Thật vất vả mới làm dược hiệu trong không gian thần bí tăng lên không ít nhưng giờ đã bị phá mất một nửa rồi, số còn lại không thể để Tô Tiểu Soái ăn thêm nữa.

- Vậy ngươi đồng ý cho ta ăn tham tu(râu) của Bích Huyết Linh Tham, có thể cho ta giờ không?

Ánh mắt Tô Tiểu Soái xoay chuyển, nói với Tô Dật.

Tô Dật liếc mắt một cái, nói:

- Không thể, chí ít hiện tại thì không được.

Tô Dật lắc đầu, Bích Huyết Linh Tham còn đang khôi phục, linh tu trên người đều để lại cho Tô gia, trên người mình không còn lại cây nào nữa.

- Tô Dật, ngươi có phải đang lừa ta không hả!

Tô Tiểu Soái nhất thời trừng mắt nhìn Tô Dật, cảm giác mình đã bị lừa.

- Về sau sẽ cho ngươi, ngươi đã ăn nhiều linh dược của ta như vậy, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu!

Ánh mắt của Tô Dật hơi xấu hổ, ban đầu thực sự đã đồng ý như vậy với tên nhcs này.

-Được rồi!

Nhắc tới linh dược, Tô Tiểu Soái nhất thời giống như một con gà trống đá thua.

- Ồ, hình như là có khí tức Yêu tộc!

Bỗng dưng, ánh mắt của Tô Tiểu Soái nhướng lên, đôi mắt nhỏ đen lúng liếng chuyển động, phát ra ánh sáng, dường như đã cảm giác được gì đó.

- Yêu tộc...

Nghe vậy, ánh mắt của Tô Dật nhất thời nhướng lên, Yêu tộc cũng không phải là Man Yêu thú bình thường.

- Lang Bức, ẩn thân!

Trước tiên, Tô Dật bảo Lang Bức hạ xuống núi rừng, được bao phủ trong đại thụ che trời. Sức mạnh linh hồn lặng yên thả ra, thận trọng tìm kiếm ở quanh đó.

Nhưng rất kỳ quái, ngoại trừ mấy con Man Yêu thú ở gần đó ra, Tô Dật vẫn chưa cảm thấy được bất kỳ khí tức Yêu tộc nào.

- Tô Tiểu Soái, ngươi thật sự cảm giác được có khí tức của Yêu tộc sao?

Tô Dật không khỏi hơi hoài nghi, hỏi lại Tô Tiểu Soái.

- Thì là trước đó.

Tô Tiểu Soái nghiêm túc gật đầu, rất khẳng định cảm giác của mình sẽ không sai được, hơi chớp mắt rồi tiếp tục nói:

- Chỉ có điều hình như bây giờ lại không thấy nữa, thật kỳ quái.

- Tiểu tử kia là phượng hoàng non, có thể cảm giác được những thứ người thường không thể cũng là chuyện bình thường.

Linh Thiên Tuyết ở trong cơ thể Tô Dật, nói.

- Ngươi có từng cảm thấy có khí tức Yêu tộc không?

Tô Dật hỏi Linh Thiên Tuyết.

- Ta đã nói là trước đó, nhưng bây giờ không thấy nữa.

Tô Tiểu Soái cho rằng Tô Dật đang hỏi nó, yếu ớt trợn mắt nhìn Tô Dật.

- Không hỏi ngươi.

Tô Dật liếc bắt, bất đắc dĩ gượng cười.

- Vậy ngươi đang hỏi ai?

Ánh mắt của Tô Tiểu Soái nhìn chăm chú trên người Tô Dật, dường như đang cẩn thận tìm kiếm cái gì đó, đột nhiên trong mắt lóe lên ánh sáng, kinh ngạc hỏi:

-Trên người ngươi có khí tức Yêu tộc, rất kỳ quái!

- Sau này sẽ nói với ngươi.

Tô Dật kinh hãi, tên nhóc này không hổ là Phượng hoàng non, vậy mà lại biến thái như vậy.

- Ta cũng không cảm giác được có khí tức Yêu tộc, nhưng tên nhóc kia cảm thấy vậy thì hẳn là không thể sai được, phía trước hẳn là có người của Yêu tộc ở.

Linh Thiên Tuyết nói với Tô Dật, trong giọng nói có phần khiếp sợ, dường như cũng đang vô cùng kinh ngạc vì Tô Tiểu Soái lại có thể cảm thấy được sự tồn tại của nàng.

- Né đi một chút vậy.

Tô Dật không chút do dự định bảo tránh đi, bất kể như thế nào thì vẫn né đi chút sẽ tốt hơn.

- Nếu gặp được mà giờ lại muốn đi, không sợ đã hơi chậm rồi sao!

Một giọng nói âm trầm truyền ra, một thân ảnh lặng yên xuất hiện trước người, cách Tô Dật mười mấy trượng.