← Quay lại trang sách

Chương 684

Hiện tại Tô Dật cũng không dám tùy tiện để Tô Tiểu Soái ở trong không gian thần bí nữa.

Vèo vèo

Lập tức ba bóng người thả người rời đi.

Tô Dật không cưỡi Thanh Hoàng mới thu phục làm vật cưỡi, lấy thân phận thực lực thì sợ là một khi xuất hiện, nó sẽ tạo ra động tĩnh vô cùng lớn.

Mặc dù bên người hiện tịa có một vị Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình cùng Thanh Hoàng đều là cường giả Hoàng cấp, nhưng Tô Dật cũng biết trong rừng rậm man Yên còn có thế lực như Hắc Sắt môn, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Đi tới Trung Châu thành trước, cũng không khác hướng mà Hỗn Loạn vực ban đầu Tô Dật muốn đi. Tây Vô Tình biết rõ địa điểm, cũng tránh gây ra quá nhiều sự chú ý. Ba người đi xuyên qua rừng rậm Man Yêu, một đường đi tới Trung Châu thành.

Dọc theo đường đi, Tô Dật gắt gao theo phía sau Tây Vô Tình và Thanh Hoàng.

Tây Vô Tình dường như có ý định thăm dò, nhìn Tô Dật theo sát, từng bước tăng nhanh tốc độ.

Tốc độ của Tây Vô Tình ngày một nhanh, Tô Dật cũng nhanh chân, nguyên khí dưới chân bắt đầu khởi động, sử dụng Phù Dao Bách Biến Bộ, theo sát phía sau.

Trong lòng Tây Vô Tình thấy chấn động, mặc dù gã không dùng toàn lực nhưng mình dùng bao nhiêu khí lực đương nhiên trong lòng biết rõ. Gã có ý định thăm dò, sợ là người có tu vi Nguyên Chân cảnh hậu kỳ thông thường tốc độ cũng khó mà theo kịp tốc độ lúc này của gã. Nhưng tiểu tử Tô Dật lại vẫn đang theo sát.

Quan trọng hơn là ngay từ đầu Tây Vô Tình cảm thấy Tô Dật chỉ đang nỗ lực theo kịp mà thôi, hoàn toàn chỉ dựa vào nguyên khí, sợ là sẽ không kiên trì được bao lâu.

Nhưng một lúc lâu sau, sau ba canh giờ, Tô Dật vẫn đang theo sát, sắc mặt cũng không có gì tái đi cả.

Chuyện này không khỏi làm Tây Vô Tình chấn động, trong trường hợp này cần có nguyên khí hùng hồn mới có thể cứ tiếp tục chống đỡ không ngã như thế.

Ngao ô...

Bên trong rừng rậm rạp thi thoảng có Man Yêu thú xuất hiện, từ xa cảm giác được sự tồn tại của Thanh Hoàng cùng khí tức trên người Tô Dật thì đã dứt khoát nhượng bộ lui binh, căn bản không dám tới gần.

- Phía trước có một trấn nhỏ, ta đi mua một ít dược liệu cùng rượu.

Đột nhiên, Tây Vô Tình ngừng lại, không tự chủ mím môi một cái, con sâu rượu lại tỉnh dậy rồi. Lần trước rượu trong hồ lô đã uống sạch bách.

Tô Dật cười, biết Tây Vô Tình nghiện rượu, gật đầu, nói:

- Bên trong không gian cũng có không ít dược liệu, có cần dùng gì thì cứ nói với ta.

- Không sao cả, dược liệu cần để pha rượu cũng không khó tìm.

Tây Vô Tình lắc đầu, trong lòng hơi dao động, không gian kia là bảo địa, là trọng bảo. Lấy sự hiểu biết của gã về Tô Dật, Tô Dật có thể không giấu giếm gì gã, ngay cả không gian kia cũng chưa từng giấu giếm, chuyện này chính là một loại tín nhiệm.

Trấn nhỏ thực ra cũng không quá nhỏ, trấn nhỏ kiểu này có không ít bên trong rừng rậm Man Yêu.

Khi ba người Tô Dật, Tây Vô Tình và Thanh Hoàng xuất hiện ở trấn nhỏ thì đều đã thu liễm khí tức lại. Sau lưng Tô Dật đeo Phá Kiếm vẫn quấn chặt trong vải, tạo thành dáng vẻ nhìn bề ngoài giống một thanh đoản côn.

Đường phố náo nhiệt, tiếng rao hàng huyên náo, có không ít người rao các loại tài nguyên tu luyện, đan dược, binh khí dọc theo con phố.

Cửa hàng dọc đường cũng rực rỡ muôn màu, tửu quán, hiệu ăn, thậm chí có cả cửa hàng bán quần áo.

Đương nhiên, đầu đường cuối đường cũng có nữ tử ăn mặc gợi cảm diêm dúa lòe loẹt lộ ra rãnh sâu trắng sứ ở trước người, bắp đùi cũng lộ cả nửa, khi nhìn thấy nam tử sẽ vứt qua mị nhãn mang ý tứ tất cả mọi người đều hiểu.

Đối với người bên trong rừng rậm Man Yêu, đặc biệt là những hán tử quanh năm làm bạn với cuộc sống đao kiếm đổ máu, đối với loại cám dỗ này, căn bản là không có cách nào từ chối được.

Rất nhiều người đặt chân tới những trấn nhỏ kiểu này ngoại trừ xử lý buôn bán thu hoạch trên người ra cũng là vì đám nữ tử ăn mặc gợi cảm lòe loẹt này mà tới.

- Tiểu soái ca, có muốn chơi với tỷ tỷ chút không, còn trẻ như vậy, có thể giảm nửa giá cho ngươi đó!

Một người phụ nữ lớn tuổi mà đa tình, ưỡn ngực liếc mắt đưa tình về phía Tô Dật. Thiếu niên trẻ tuổi như vậy xuất hiện ở trấn này rất ít, mỗi ngày đối mặt với đám đại hán râu ria xồm xàm còn không hiểu phong tình, thiếu niên như vậy đối với nàng ta chắc chắn là có sức hấp dẫn rất lớn.

- Đừng làm rộn, ta là xử nam đó.

Tô Dật nhất thời tránh ra xa, sống tới tận giờ vẫn giữ, không muốn giao lần đầu tiên cho nữ nhân như vậy đâu.

- Xử nam, càng tốt, chờ chút nữa tỷ tỷ có thể miễn phí, còn có thể cho ngươi một bao lì xì!

Nghe vậy, ánh mắt của nữ nhân xinh đẹp sáng lóe, giống như một con sói gặp được con mồi của mình, nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.

- Đại thẩm đừng làm rộn.

Tô Dật trợn trắng mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp.

- Hừ!

Nghe Tô Dật lại gọi nàng là đại thẩm, sắc mặt của nữ tử nhất thời hơi khó coi.

- Chúng ta đi nhanh đi.

Tô Dật cũng không muốn ở lâu, nhất thời rời đi, vẫn nên rời xa nữ nhân này chút, đang sắp không nhịn được mà nổi da gà rồi.

- Lại còn là tiểu xử nam!

Khuôn mặt của Tây Vô Tình mỉm cười, mắt nhìn Tô Dật, không nhịn được chế giễu.

- Xử nam thì sao chứ!

Tô Dật trợn trắng mắt.

- Tiểu xử nam ngươi cứ tùy ý đi, ta đi mua một ít dược liệu cùng rượu.

Tây Vô Tình cười ha ha một tiếng, bước vào một cửa hàng.

Tô Dật trợn sắp lồi cả mắt, đánh giá phố phường rồi lập tức đi dạo tới tiệm áo bào, trên người không dễ mới tìm ra được ít nguyên thạch vụn vặt, không biết là từ đâu ra, thuận tiện mua vài cái áo bào.

Tiếp theo Tô Dật đi dạo chút ở vài cửa hàng buôn bán tài nguyên tu luyện, chỉ có điều lấy tầm mắt bây giờ của Tô Dật, cửa hàng trong trấn nhỏ này cũng không có thứ gì có thể lọt vào mắt của Tô Dật. Vì vậy, hắn cũng chẳng mua gì.

Thanh Hoàng vẫn đi theo bên cạnh Tô Dật, bầu bạn.

- Lão ca đâu rồi nhỉ!

Không còn chỗ nào để đi dạo nữa, Tô Dật đi trên đường phố, tìm tung tích của Tây Vô Tình.

- Thiếu niên này, vừa nhìn là biết ngươi có tầm mắt không tầm thường rồi, đến từ môn phái lớn hả, ta đây có thứ khá được, lai lịch bất phàm!

Một lão giả dáng vẻ khoảng năm mươi tuổi, nhìn qua hơi gian manh len lén tới bên cạnh Tô Dật, trong ngực có một quyển trục ố vàng cố ý để lộ một nửa, thấp giọng thần bí nói với Tô Dật:

- Vật này ta vốn không muốn lấy ra đâu, nhưng mà lại gặp phải việc gấp, bảo vật cũng cần người có duyên mới được, nghe đồn bên trong vật đó chứa lợi ích cực lớn, ngươi ra giá đi.

- Đổi người khác đi.

Tô Dật nhướn mi, đây vừa nhìn đã biết là đang bẫy người ta.

- Thiếu niên, ngươi nhìn lại thử xem, ta tuyệt đối không lừa ngươi đâu!

Lão giả vẫn không từ bỏ ý định.

- Nếu không cút, thì chết!

Câu nói nhàn nhạt truyền ra từ miệng Thanh Hoàng, vô hình trung có một khí tức dao động ra làm cho không khí bốn phía đều bỗng trở lạnh.

Toàn thân lão giả này lông tóc dựng đứng, linh hồn rùng mình một cái rồi nhất thời run rẩy rời đi. Lấy nhãn lực của lão, không khó để nhận ra hai người này tuyệt đối không dễ chọc.

- Đúng là đi mòn gót giày mà không tìm thấy, bây giờ không tốn chút sức nào lại tìm ra!

Giọng nói lạnh lùng truyền tới, ngay lúc này đột nhiên có từng khí tức dao động mang theo khí huyết sát rồi lập tức bao vây Tô Dật và Thanh Hoàng vào giữa.

Trong nháy mắt, hơn mười thân ảnh xuất hiện, dứt khoát vây bốn phía Tô Dật và Thanh Hoàng, đôi con ngươi bắn ra hàn quang, khí tức khiếp người.