← Quay lại trang sách

Chương 685

Đội trưởng, chính là hắn, chính là tiểu tử kia!

Có một tên đại hán mắt nhìn Tô Dật, đứng ở phía sau xa xa mà trong lòng còn sợ hãi. Trước đây chính là thiếu niên này phế hết tất cả bọn họ.

Ánh mắt của Tô Dật đảo qua, có chừng bốn mươi người, khí tức không tầm thường, có người có tu vi Nguyên Chân cảnh. Nhìn hán tử mới nói, Tô Dật đã hiểu rõ trong lòng. Là đám tiểu đội Dung binh trước đây hắn thu thập.

Thanh Hoàng hoàn toàn không để ý tới, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua, chỉ lẳng lặng đứng ở bên người Tô Dật.

- Những thứ này là ai?

Tô Tiểu Soái nhàn nhạt hỏi, cũng không hề lưu ý.

- Là Huyết Đao Dung binh đoàn!

Nhưng ở trên đường phố, sau khi xảy ra động tĩnh bậc này thì nhất thời có mấy lớp người vây xem.

- Hai người này xui xẻo rồi!

- Huyết Đao Dung binh đoàn có thủ đoạn rất độc ác!

- Ta nghe nói một thời gian trước có một thiếu niên phế đi không ít người của Huyết Đao Dung binh đoàn, không phải là tiểu tử này đấy chứ?

Bốn phía truyền đến tiếng bàn tán làm Tô Dật và Thanh Hoàng hít một hơi khí lạnh. Đều biết Huyết Đao Dung binh đoàn trước đến nay có thủ đoạn độc ác, ở những vùng xung quanh đây có không ít hung danh.

- Tiểu tử, phế người của Huyết Đao Dung binh đoàn ta, ngươi chán sống rồi!

Có một tên đại hán, ánh mắt âm hàn, con ngươi khiếp người nhìn chăm chú vào Tô Dật. Bị một thiếu niên phế đi nhiều người như vậy, nếu không trả thù, về sau Huyết Đao Dung binh đoàn cũng không có cách nào đặt chân ở đây nữa.

- Năm lần bảy lượt tới trêu chọc ta, làm vậy còn nhẹ đó!

Tô Dật nhàn nhàn nói vậy, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng di chuyển cái nào, nói với Thanh Hoàng.

Xoạt xoạt!

Thân ảnh của Thanh Hoàng biến mất tăm, khi lần nữa xuất hiện đã tới trước mặt đại hán có khí tức tu vi mạnh nhất trong đám Huyết Đao Dung binh đoàn, ngũ chỉ hơi cong, thanh quang di chuyển trên đầu ngón tay, cực kỳ sắc bén. Sau hai tiếng xoạt xoạt, đại hán kia ngay cả phản ứng cũng không kịp nữa, cổ và đầu tách rời nhau, máu tươi vung vãi khắp nơi nhưng lại không có giọt nào bắn được lên người Thanh Hoàng.

Vèo vèo vèo vèo...

Trong bốn phía trên không có từng chùm thanh quang quỷ dị lan tràn mang theo sức mạnh chấn động tâm hồn không hề tiêu tan, tràn ngập Yêu khí, xuyên thủng qua cơ thể của hơn mười người trong Huyết Đao Dung binh đoàn.

Rầm rầm rầm...

Thanh quang thoáng qua, thân thể hơn mười người của Huyết Đao Dung binh đoàn bao gồm cả người có tu vi Nguyên Chân cảnh đã bị nổ tung, máu me vung vãi khắp nơi.

Hàng chục người trong chớp mắt đã hóa thành máu thịt lộn xộn.

⚝ ✽ ⚝

Cảnh tượng này làm cho người của Man thành đang xem náo nhiệt khó có thể phục hồi lại tinh thần. Trung niên mặc thanh y cường hãn đến mức độ như vậy, lần này Huyết Đao Dung binh đoàn đã đạp phải sắt rồi, chọc phải một người không nên chọc.

- Đừng lãng phí.

Trên mặt đất trước mặt Tô Dật có thêm một cái túi không gian, không thể lãng phí được.

- Còn không đi?

Giọng nói yếu ớt truyền ra, tiếng nói cố tình giảm thấp xuống. Một lão đầu mặc áo bào tro đi ra từ trong đám người, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, trong mắt âm thầm gợn sóng.

- Ngươi là...

Tô Dật vô cùng kinh ngạc, không biết người này là ai, dường như cũng không nhận ra.

- Không biết là được rồi, đi nhanh đi, miễn gây ra sự chú ý.

Giọng nói của lão giả hơi thay đổi, lại là giọng của Tây Vô Tình.

- Là lão ca sao!

Tô Dật rất kinh ngạc, lão nhân này hoàn toàn không có chút gì giống với Tây Vô Tình cả, khí tức cũng không cảm giác được.

Vù vù

Ba người lập tức rời khỏi trấn nhỏ, nghênh ngang rời đi.

Người còn lại ở trong trấn nhỏ mãi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, chỉ có thể tiếc nuối thay Huyết Đao Dung binh đoàn.

Chỉ có điều cũng không ai để ý nhiều, ở trong rừng rậm Man Yêu, chuyện như thế quá thường gặp rồi. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người chết, thậm chí mỗi ngày có thế lực bị hủy diệt, có thế lực lại bộc lộ tài năng, chuyện này khá bình thường.

- Lão ca, đây là thuật dịch dugn của ngươi sao, quá thần kỳ rồi!

Nửa đường, có mấy thân ảnh xuyên qua rừng rậm rạp. Tô Dật cảm thấy rất hứng thú với dáng vẻ của Tây Vô Tình. Đây không phải là hóa trang trong trí nhớ của kiếp trước, khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra.

- Đây là một thủ đoạn nhỏ, có thể gọi là thuật dịch dung, mặc dù có chút hiệu dụng nhưng cũng không có gì đặc biệt hơn người.

Tây Vô Tình gật đầu, muốn đi Trung Châu thành, vì tránh chút phiền toái nên dịch dung thành một dáng dấp khác.

- Như vậy sao, thuật dịch dung này có thể dạy ta không?

Tô Dật nhất thời thấy hứng thú, thuật dịch dung này có thể có thêm không ít hiệu dụng, cho dù là đại hội Thánh Võ lần này cũng không muốn gặp lại người của Thần Kiếm môn cùng Thánh Sơn, nếu như biết được thuật dịch dung này thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Dạy ngươi cũng không phải không được.

Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, gật đầu.

Mấy ngày tiếp theo, Tô Dật, Tây Vô Tình, Thanh Hoàng, Tô Tiểu Soái chạy tới Trung Châu thành, cũng nhân cơ hội tu luyện thuật dịch dung.

Thuật dịch dung cũng không phải khó, chỉ có điều cũng không dễ dàng, quan trọng nhất là thu liễm khí tức trên người phải hoàn toàn không lộ ra dấu vết. Tô Dật tu luyện Hỗn Nguyên Chí Tôn công nên có thêm không ít thuận tiện trong việc này.

Mà thuật dịch dung cũng cần một vài ngoại vật phụ trợ, cần phối hợp với một chút dược vật đơn giản.

Thuật dịch dung này có không ít hiệu dụng, thế nhưng Tô Dật không biết luyện chế Dịch Dung đan, không thể làm gì khác là hỏi xin không ít từ Tây Vô Tình. Cũng may đan dược này cũng không phải là vật gì đó quá trân quý.

Từ rừng rậm Man Yêu đến Trung Châu thành khoảng cách đường đi rất xa, cũng may lấy tốc độ của Tô Dật cũng không chậm, chỉ là cách cả rừng rậm Man yêu nên ven đường có đủ loại hung hiểm cùng mãnh thú.

Nhưng có Thanh Hoàng và Tây Vô Tình, cho dù khí tức trên người Tô Dật và Tô Tiểu Soái thôi cũng đủ để làm đám Man Yêu thú này kinh sợ bỏ đi rồi.

Trong rừng rậm Man Yêu, Tô Dật là lần đầu tiên đường hoàng đi qua như vậy.

Trong mấy ngày qua, ngoại trừ vài trấn nhỏ ra, Tô Dật gặp được hai thành lớn, kiếm trúc hùng vĩ như thể một hòn đảo nhỏ xuất hiện trong dãy núi rậm rạp, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.

Điều này làm cho Tô Dật vô cùng kinh ngạc, sau đó lại biết được từ trong miệng Tây Vô Tình rằng trong rừng rậm Man Yêu, thành lớn như vậy có không ít. Phải biết rằng rừng rậm Man Yêu cũng không phải hoang vu vô bờ, nế không cũng sẽ không tồn tại nhiều thế lực lớn như vậy được.

Bảy ngày sau đó, Tây Vô Tình nói cho Tô Dật muốn đi ra khỏi phạm vi rừng rậm Man Yêu, phía trước cần vượt qua vài thành lớn nữa, đến lúc đó là có thể tới được Trung Châu thành nơi cử hành đại hội Thánh Võ rồi.

Trong miệng Tây Vô Tình, Tô Dật cũng hiểu hơn chút về Trung Châu thành. Trung Châu thành, nghe đồn là một tòa thành lớn mênh mông khổng lồ nhất trên mặt đất của cả Trung Châu, diện tích như vô biên vô hạn vậy, náo nhiệt phồn hoa.

Còn chưa tới Trung Châu thành, Tô Dật đã cảm thấy sự náo nhiệt của đại hội Thánh Võ rồi. Gần tới mấy thành, khắp nơi đều vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đều xuất hiện đi tới Trung Châu thành.

Trên hư không còn có không ít phi cầm và Man Yêu thú tọa kỵ, chở không ít người, mục đích cũng rất rõ ràng là đi về hướng Trung Châu thành.

- Thông thường, thay đi bộ, ngoài dựa vào Man Yêu thú tọa kỵ ra còn có cửa không gian truyền tống, trong rất nhiều thành lớn đều có cửa không gian truyền tống nối thông, có thể đi qua đi lại, tốc độ sẽ rất nhanh.

Tây Vô Tình nói cho Tô Dật biết.