← Quay lại trang sách

Chương 689

Đáng tiếc, còn chưa từng được ăn thịt của Kim Quang Độc Giác thú!

Tô Dật nhìn Kim Quang Độc Giác thú rơi xuống đất thì có chút tiếng nuối, còn chưa từng được ăn thịt của nó bao giờ.

- Ta cũng muốn ăn.

Nghe vậy, Tô Tiểu Soái nhất thời thấy hứng thú, cái miệng nhỏ chẹp chẹp, nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.

- Đi thôi, địa vị của những người này không đơn giản đâu.

Tây Vô Tình nói với Tô Dật.

- Đi.

Tô Dật cũng biết, lấy thiên tư của Âu Dương Minh Kiệt cùng một đám tùy tùng phía sau đủ thấy người này không có lai lịch lớn mới lạ.

Mấy thân ảnh lập tức tiếp tục cưỡi Man Yêu thú tọa kỵ nghênh ngang mà đi.

Một cường giả Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng cùng bốn cường giả Nguyên Hư cảnh trơ mắt nhìn đám Tô Dật rời đi, căn bản là không dám ngăn cản.

Bọn họ rõ ràng nhất, hôm nay một bước này của công tử coi như đã đá lên tấm sắt, làm bản thân bị thương rồi,

Quan trọng nhất là, sau khi trở về, sợ là bọn họ cũng phải chịu xui xẻo theo.

Đám người vây xem ở phía xa vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, âm thầm hít một hơi khí lạnh. Vốn dĩ mọi người tưởng mấy người kia phải gặp xui xẻo nhưng lại không ngờ tới kết quả hoàn toàn ngược lại.

- Liệt Phong Huyết Lang, đó dường như là tọa kỵ của phủ thành chủ của Trung Châu thành! Lẽ nào những người này đều là người của phủ thành chủ Trung Châu?

- Ta thấy hơn phân nửa đúng vậy rồi, chỉ có điều hôm nay phải chịu thua thiệt lớn, thanh niên kia tướng mạo xấu xí, nhưng thực lực kinh người, nếu như đi tham gia đại hội Thánh Võ thì đúng là một con ngựa ô!

- Hai người bên cạnh thanh niên kia mới đáng sợ, một người Nguyên Hoàng cảnh, một người Yêu Hoàng cảnh, thanh niên này sợ là cũng có lai lịch!

- Bá Vương tông, dường như là chưa từng nghe nói tới.

- Mọi người không cần suy đoán làm gì, Âu Dương Minh Kiệt ta từng nghe nói tới rồi, là con của thành chủ Âu Dương Viễn Phong thành chủ của Trung Châu thành, cũng là đệ tử thân truyền của Thánh Sơn, có danh khí cực lớn trong Thánh Sơn.

⚝ ✽ ⚝

Bốn phía khe khẽ bàn luận, sau đó đều nghẹn lời, cũng có đệ tử trẻ tuổi thần thánh chấn động, vốn đến Trung Châu thành này để tham gia đại hội Thánh Võ, còn chưa đến được Trung Châu thành đã gặp phải hai thanh niên như vậy, người sau cường hãn hơn người trước mới thật sự cảm nhận được đại hội Thánh Võ là nơi thiên tài tập hợp, nhân kiệt tung hoành.

- Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân!

Có thanh niên đệ tử than nhẹ, tràn đầy chấn động, bọn họ có thể tới tham gia đại hội Thánh Võ, ở trong mỗi gia tộc hay sư môn đương nhiên đều là kiệt xuất nhất trong những người đồng lứa, nhưng lúc này mới cảm nhận được ý của câu mà trưởng bối trong sư môn thường nói: sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.

- Công tử.

Một đám người hạ xuống, nhanh chóng tới bên cạnh Âu Dương Minh Kiệt bị đập hạ xuống đất.

Lúc này khí tức của Âu Dương Minh Kiệt uể oải, hấp hối, ánh mắt xám như tro, muốn không đấu mà dương danh nhưng không ngờ lại bị làm nhục như vậy, không chịu nổi một kích. Ở trên Thánh Sơn y cũng chưa từng bị làm nhục như vậy.

- Truyền lệnh xuống cho ta, nhất định phải tìm được tiểu tử kia!

Bỗng dưng, trong tròng mắt của Âu Dương Minh Kiệt tuôn ra vẻ tàn nhẫn oán độc. Y vất vả lắm mới được phụ thân cử đi hôm nay, nghênh đón một nhân vật quan trọng, nhưng bây giờ đừng nói là mọi thứ đều hỏng bét, ngay cả đại hội Thánh Võ sợ là cũng vô duyên với mình, sự oán hận trong lòng khó mà tưởng được.

⚝ ✽ ⚝

- Tông môn kia của ngươi tên là Bá Vương tông?

Trên Man Yêu thú tọa kỵ phi hành, Tây Vô Tình nhàn nhạt hỏi Tô Dật, lúc ban đầu đồng ý điều kiện gia nhập của Tô Dật cũng chưa từng hỏi nhiều.

- Lão ca cảm thấy tên này khí phách không?

Tô Dật cười hắc hắc, không phải là cố tình muốn giấu giếm Tây Vô Tình mà là Thiên Yêu tông có quan hệ lớn, nên tạm thời còn chưa thích hợp để tiết lộ.

- Ngươi vui là được rồi.

Tây Vô Tình trợn mắt nhìn Tô Dật, lập tức nhẹ giọng nói:

- Âu Dương Minh Kiệt hẳn là có chút lai lịch, bị ngươi đánh cho trọng thương, sợ là sẽ gây ra chút phiền phức đất.

- Bất kể hắn có lai lịch gì, ở trước mặt ngài ta có thể để người ta bắt nạt hay sao, đây là lần đầu tiên, nếu như còn có lần sau, ta sẽ thật sự không khách khí.

Tô Dật trả lời, ánh mắt lóe lên sự ác liệt, phía trước là Trung Châu thành, cũng không phải Hỗn Loạn vực, cho dù Âu Dương Minh Kiệt có lai lịch gì, ở một nơi như Trung Châu thành thì cũng phải có quy củ.

Từ Man thành đến Thần Kiếm môn, dọc theo đường đi Tô Dật vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng bây giờ muốn tham gia đại hội Thánh Võ thì không cần nhẫn nhịn nữa. Ẩn nhẫn quá lâu đối với mình cũng không phải một chuyện tốt gì.

Mắt Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, không nói gì, ánh mắt ngầm động. Thời gian này từ ban đầu là Huyết Đao Dung binh đoàn gã coi như đã hiểu rõ trong lòng, tiểu tử trước mặt tuyệt đối không hiền lành. Nếu như chọc vào hắn sẽ sát phạt sắc bén, thiết huyết vô tình.

Dọc theo đường đi gặp được càng nhiều Man Yêu thú cùng người tới tham gia, khi tới gần Trung Châu thành, bốn phương tám hướng đều là tọa kỵ cùng thân ảnh.

Phía trước có đường nét của một tòa thành lớn xuất hiện, liên miên vô biên như là trải rộng khắp thiên địa, hùng vĩ tráng lệ giống như một con cự thú chiếm giữ vũ trụ.

- Thật là náo nhiệt!

Tô Tiểu Soái thò đầu nhỏ ra khỏi ngực Tô Dật, rất hưng phấn, đánh giá khắp nơi, đều là kỳ cầm dị thú.

Một con linh cầm vỗ cánh, hai tròng mắt tò mò nhìn về phía Tô Tiểu Soái, lại bị Tô Tiểu Soái trừng mắt nhất thời run rẩy cả người, không ít người trên lưng nó đều vô cùng kinh ngạc.

Cách Trung Châu thành càng ngày càng gần, đến phía trước, trên một ngọn núi lớn, có một vách đá như thể dựng thẳng tắp cắt ngang tầm nhìn, bên trên có khắc ba chữ to “Trung Châu thành.

- Tất cả tọa kỵ đều không thể vào thành, có thể mang tới sườn núi để gửi hoặc tự sắp xếp.

Phía trước có nhiều đội cường giả thân mặc áo giáp, khí tức bén nhọn báo cho mọi người biết, tọa kỵ không được phép vào trong thành, mọi người chỉ có thể đi bộ vào.

Không người nào dám cãi lời, nhao nhao gửi nuôi Man Yêu thú tọa kỵ hoặc là tự mình sắp xếp.

- Trở về tìm chủ nhân của ngươi đi.

Tô Dật, Tây Vô Tình, Thanh Hoàng nhảy xuống khỏi tọa kỵ, để cho Man Yêu thú tọa kỵ quay về.

Bốn phía tất nhiên là một khu vực bằng phẳng, có rất nhiều cường giả khí tức sắc bén, mặc khôi giáp đang duy trì trật tự.

- Mọi người vào thành rồi thì cấm phi hành ở trong thành, cấm lén lút tranh đấu trong thành, người vi phạm giết không tha!

Từng tiếng hét lớn xen lẫn nguyên khí không ngừng quanh quẩn trong tai mọi người.

- Đây chính là Trung Châu thành sao?

Tô Dật nhìn phía trước, còn chưa tới dưới Trung Châu thành, chỉ từ xa nhìn thấy bức tường thành cùng cửa thành cao lớn vĩ đại, cứng cáp hùng hồn, khí tức mênh mông mà dồi dào đập vào mặt tựa như một con cự thú đứng sừng sững ở đó, bao quát chúng sinh.

- Thật là náo nhiệt, có rất nhiều người có tu vi thực lực không tầm thường.

Thanh Hoàng lần đầu tiên tới Trung Châu thành, trong lòng cũng rất khiếp sợ, cảm thấy trong đám người ở bốn phía ẩn giấu không ít khí tức cường đại mịt mờ.

- Trung Châu thành, đây vẫn chỉ là bên ngoài mà thôi, bây giờ những giừ có thể thấy được vẫn chỉ là một góc băng sơn.

Tây Vô Tình nhíu mày, nói với Tô Dật.

- Nhiều người như vậy, không biết tham gia đại hội Thánh Võ cuối cùng Nhiều người như vậy, không biết tham gia

Tô Dật âm thầm chặc lưỡi, từ những gì nhìn thấy ở bên ngoài này thì có vô số thanh niên tuấn kiệt đều đang đợi vào thành, đại hội Thánh Võ thật là náo nhiệt.