Chương 719
Có phải là Ngự Thiên cung không?
Vương Toàn Đức lên tiếng, thần sắc có chút kích động, nhưng vì một tiểu tử, người của Ngự Thiên cung sẽ không nhanh như vậy chứ.
- Đi xem thử!
Sắc mặt Băng Phủ trưởng lão trở nên ngưng trọng, từ khí tức tâm thần xem xét được cho thấy, khiến trong lòng hắn có chút ngưng trọng.
Đây tuy là Trung Châu thành, nhưng cũng là địa bàn của Thánh sơn, Băng Phủ trưởng lão vừa dứt lời, thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.
Trong đại điện, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức có từng cỗ khí tức dao động, từng đạo thân ảnh đều biến mất trong đại điện.
Trong thiên thính, Tô Dật, Tây Vô Tình ngồi ngay ngắn, sắc mặt bình tĩnh.
Khi thanh âm giống như tiếng sấm đó truyền đến, Tây Vô Tình hơi ngẩng lên, nói với Tô Dật:
- Hình như là thanh âm của Cổ Nhạc lão nhân, xem ra ngươi sẽ không sao.
- Lần này, nợ Ngự Thiên cung một phần nhân tình.
Tô Dật nói nhỏ, kể ra Ngự Thiên cung và mình vô thân vô cớ, mình chỉ đi kiểm tra linh hồn một chút mà thôi, lần này cung chủ Ngự Thiên cung Cổ Nhạc lão nhân tự mình tới phủ thành chủ, nhân tình này không phải là nhỏ.
Màn đêm buông xuống, Trung Châu thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, buổi tối mà vẫn người đông nghìn nghịt, không ít người căn bản không tìm thấy khách sạn để nghỉ chân, chỉ có thể ở lại bên ngoài.
Bỗng dưng, có tiếng hét lớn tiếng như tiếng sấm vang vọng, từ phủ thành chủ truyền ra, lập tức dẫn tới sóng to gió lớn, vô số ánh mắt ngay lập tức chú ý tới.
- Hình như là phủ thành chủ!
- Thì ra là người của Ngự Thiên cung tới phủ thành chủ!
-...
Lập tức, thân ảnh giống như thủy triều lập tức từ bốn phương tám hướng ùa tới phủ thành chủ.
Lúc này phủ thành chủ lại náo nhiệt, thủ vệ mặc áo giáp, tay cầm đao thương kích lâm trận chờ đợi, khí tức sắc bén vốn có trên người lúc này lại có chút bối rối, nhìn lên không trung, sắc mặt đại biến.
- Gừ gừ.
Ngoài phủ thành chủ, hào quang chói mắt, không ít man yêu thú tọa kỵ dữ tợn khổng lồ bàn cứ, rít gào điếc tai, khí tức hung hãn.
Mà lúc này, dẫn đầu có ước chừng hơn mười đạo thân ảnh lăng không mà đứng, hào quang nguyên khí rực rỡ giống như mặt trời nhô cao, chiếu sáng cả phủ thành chủ như ban ngày, khí tức lại dần dờn ngút trời, rất có hiện tượng dẫn động gió nổi mây phun!
Hơn mười đạo thân ảnh lăng không mà đứng này khí tức vô cùng cường hãn.
Ở đằng trước, nếu có Tô Dật ở đây, ngay lập tức có thể nhận ra, không ngờ chính là cung chủ Ngự Thiên cung Cổ Nhạc lão nhân.
Bên cạnh Cổ Nhạc lão nhân lúc này còn có Quan Lan phó cung chủ, Vân Đỉnh phó cung chủ, cùng với Diễm Lô phó cung chủ.
Mà thân ảnh của Thanh Hoàng cũng ở trong đó, thanh quang chói mắt, ánh mắt tràn ngập lãnh ý.
- Đây là phủ thành chủ, các ngươi không thể xông loạn!
Từng đội thủ vệ của phủ thành chủ, vốn là ai nấy ác liệt hung hãn, lúc này lại kinh hãi run rẩy dưới sự áp chế của khí tức vô hình, tóc gáy dựng đứng.
Huy chương Ngự Thiên cung trên người từng đạo thân ảnh đó đủ để khiến bọn họ biết rằng, những người này đều là cường giả khủng bố khó đụng chạm nhất của Ngự Thiên cung.
- Xông vào thì sao.
Thanh Hoàng trầm giọng nói, đã sớm không nhịn được nữa rồi, thân ảnh trực tiếp lướt xuống, một cước giậm xuống đất, vung tay áo quét ra, thanh quang lập tức thổi quét.
Từng đạo thân ảnh lập tức bay ngược ra sau, va lên tường phủ thành chủ, ngã xuống đất, miệng hộc máu.
- Kẻ tự tiện xông vào phủ thành chủ, giết không tha!
Có thủ vệ cắn răng quát, nhưng thân ảnh lại nao núng căn bản không dám tiến lên.
- Không giao ra chủ nhân nhà ta, xem ai giết không tha!
Thanh Hoàng trầm giọng quét, phất tay, một mảng lớn thanh quang như điện liền thổi quét ra.
- Trong Trung Châu thành, chớ có càn rỡ!
Tiếng quát âm trầm truyền ra, từ trong phủ thành chủ, một đạo thân ảnh trong nháy mắt lướt ra, một cỗ khí tức hàn băng tỏa ra, khiến cho trong ngoài phủ thành chủ nhiệt độ cũng đột nhiên hạ xuống, tràn ngập băng sương.
- Ầm!
Một đạo hàn băng thủ ấn giống như dẫn động năng lượng của một phương thiên địa này, lập tức cản ở trước người Thanh Hoàng.
Thế công của Thanh Hoàng bị cản lại, một cỗ khí tức hàn băng khuếch tán, trùng kích đến.
- Cường giả!
Thanh Hoàng biến sắc, trong mắt thanh quang rực rỡ xuất hiện màu máu, dần dần giống như hai vầng trăng máu, thanh quang trên người tăng vọt, hào quang hừng hực, hóa thành một mảng sông dài màu xanh thổi quét mà ra, sau đó mới chống đỡ được hàn băng chi khí.
- Người Yêu tộc cũng dám càn rỡ ở Trung Châu thành ta!
Thanh âm giống như mang theo khí lạnh, lọt vào tai người ta, giống như một cỗ hàn khí thổi vào tai, khiến người cảm thấy lạnh toát cả người.
Thân ảnh của người tới hiện lên, chính là Băng Phủ trưởng lão, ánh mắt âm trầm mà sắc bén, cảm giác được khí tức trên người Thanh Hoàng, một quyền bọc trong hàn băng khí như băng sương trực tiếp đánh ra.
Một quyền này đi qua, hư không đóng băng, xung quanh cũng có bông tuyết hàng lâm.
Ảnh hưởng tới thiên địa năng lượng, đây là loại thực lực nào, cường đại đến đáng sợ!
- Hừ, Băng Phủ, ngươi cũng có khẩu khí lớn nhỉ!
Tiếng hừ già nua truyền ra, một đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện trước người Thanh Hoàng, một đạo thủ ấn phá không đánh ra, trực tiếp ngăn cản một quyền kia.
Hai người lập tức va chạm, hào quang đầy trời, hư không truyền ra tiếng nổ vang, đất rung núi chuyển.
- Rắc rắc.
Toàn bộ phủ thành chủ đều rung chuyển, trên mặt đất khe nứt lan ra.
Lúc này giao thủ như vậy, dường như hai người đều có khống chế, không có bao nhiêu lực lượng tiết ra ngoài.
Nếu không e là xung quanh đã bị san thành bình địa, không biết bao nhiêu người sẽ bị ảnh hưởng rồi bị thương nặng, thậm chí là chết. Băng Phủ trưởng lão bước chân lảo đảo, lập tức bị đẩy lui mấy bước, sau đó mới ổn định thân hình, ánh mắt ngay lập tức nhìn về phía người trước.
Đột nhiên xuất hiện trước người Thanh Hoàng chính là Cổ Nhạc lão nhân, thân ảnh già nua nhưng tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt cũng đang nhìn Băng Phủ trưởng lão.
- Cổ Nhạc lão nhân!
Thấy Cổ Nhạc cung chủ, thần sắc kinh ngạc của Băng Phủ trưởng lão lập tức càng thêm ngưng trọng, ai không biết Cổ Nhạc lão nhân này, đây chính là nhân vật khủng bố.
Trong Trung Châu thành, từng đạo thân ảnh cũng lập tức trước sau mà tới, đi trước chính là đám cường giả Âu Dương Viễn Phong, Khuông Quế Lan, Kỳ lão.
Âu Dương Kim Vi, nam tử tóc dài màu xanh nhạt, Sở Trường Hoan cũng lập tức đi ra.
Ánh mắt mọi người ngay lập tức nhìn đội hình phía trước, đều thầm biến sắc.
Đặc biệt là đám người Âu Dương Viễn Phong, Kỳ lão mày trực tiếp nhíu lại.
Bọn họ sợ nhất chính là người của Ngự Thiên cung, cũng không ngờ người đến đúng là người của Ngự Thiên cung.
Quan trọng hơn là, không ngờ là Cổ Nhạc lão nhân, cung chủ Ngự Thiên cung và ba vị phó cung chủ đồng thời hàng lâm.
Đội hình này thực sự không bình thường, trước tiên không nói tới Ngự Thiên cung khó chơi, cho dù là trực tiếp động thủ, thực lực của Cổ Nhạc cung chủ và ba vị phó cung chủ bọn Quan Lan, bọn họ cũng hiểu rõ trong lòng, cộng thêm cả Băng Phủ trưởng lão sợ là cũng không thể chống đỡ.
- Thì ra là Cổ Nhạc cung chủ và ba vị phó cung chủ Quan Lan, Vân Đỉnh, Diễm Lô không biết mấy vị cung chủ tự mình tới phủ thành chủ là có chuyện gì!
Âu Dương Viễn Phong lập tức kiên trì tiến lên, ôm quyền hành lễ, nói với đám người Cổ Nhạc cung chủ, trong lòng đã đại khái đoán được là chuyện gì.