← Quay lại trang sách

Chương 739

Trình Thanh Phong rơi xuống dưới đầi, hộc máu bò dậy, nhìn trên đài đấu võ, trong con ngươi hào quang chói mắt lúc này đầy vẻ kinh hãi.

Hắn không ngờ rằng một chiêu cũng không tiếp được, Hư Trần đó cường hãn đến mức đáng sợ.

Thánh Võ đại hội lần này, hắn vốn muốn yếu đánh một trận mà thành danh, nhưng ai ngờ lại bại một cách thê thảm như vậy.

- Trận này, Hư Trần giành chiến thắng!

Sau rất lâu, lão giả ở góc thượng cũng từ rung động phục hồi tinh thần, thanh âm mang theo vẻ khiếp sợ, còn có chút run rẩy, nói:

- Bây giờ còn có ai muốn khiêu chiến Hư Trần không?

Xung quanh sôi trào, nhưng không ai dám đi lên, Trình Thanh Phong đã khiến những người trẻ tuổi đồng lứa ở đây không dám lên đài, huống chi là Trình Thanh Phong hiện tại có thể một chiêu đánh bại Trình Thanh Phong.

- Nhìn ra được lai lịch không?

Tô Dật ở bên cạnh Tây Vô Tình nhẹ giọng hỏi, một người trẻ tuổi sâu không lường được như vậy, Tô Dật cũng rất cảm thấy hứng thú, còn cùng là vì tham gia Thánh Võ đại hội mà đến, nói không chừng đến lúc đó sẽ có cơ hội giao thủ.

- Không nhìn ra.

Tây Vô Tình lắc đầu, lai lịch của thanh niên này, hắn một chút cũng không nhìn ra.

- Che giấu đúng là sâu thật.

Tô Dật cũng rất kinh ngạc, Tây Vô Tình được cho là kiến thức rộng rãi, ngay cả Tây Vô Tình cũng chút không nhìn ra lai lịch, vậy đủ để chứng minh thanh niên tên là Hư Trần này che giấu rất sâu.

- Vù! Ngay khi người xem ở xung quanh cho rằng không còn ai dám khiêu chiến Hư Trần, một đạo thân ảnh đã nhảy lên đài đấu võ.

Người này ăn mặc rất bình thường, xiêm y bằng vải thô, nhưng bao bọc toàn thân rất kín, mũ chùm đầu, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, giống như sợ bị gió thổi vậy.

Trang phục như vậy khiến người ta khó có thể thấy rõ tuổi tác, thậm chí còn khó có thể thấy rõ bộ dạng.

Người này nhảy lên đài đấu võ, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.

Tựa hồ là cảm nhận được vô số ánh mắt ở xung quanh, người này có chút khẩn trương, đầu càng cúi thấp hơn.

- Ngươi là muốn khiêu chiến Hư Trần à, tự báo danh đi, đến từ sơn môn nào, lấy ra ngọc bài báo danh của Thánh Võ đại hội!

Thấy thân ảnh trang phục thần bí này, lão giả ở góc đài đấu võ cũng rất kinh ngạc, hỏi đối phowng.

- Chẳng lẽ đây không phải là chỗ báo danh của Thánh Võ đại hội à, ta không phải đến khiêu chiến, ta là tới báo danh Thánh Võ đại hội.

Thân ảnh thần bí kia hơi ngẩng đầu lên hỏi, lộ ra một bộ phận nhỏ của khuôn mặt.

Lúc này Hư Trần và lão giả đó, tựa hồ là có thể nhìn thấy một bộ phận khuôn mặt của người thần bí này, đều thầm có chút biến sắc.

- Đây không phải là nơi báo danh của Thánh Võ đại hội, ngươi cũng đừng khiêu chiến ta, ta còn có chuyện, cáo từ trước.

Hư Trần phục hồi tinh thần rất nhanh, mỉm cười, lập tức vươn tay ra, một cỗ lực đạo nhu hòa tỏa ra, thu đan dược vừa lấy ra, nói với Trình Thanh Phong đang suy yếu ở dưới đài:

- Xin lỗi, ta không phải cố ý muốn thắng ngươi, mấy thứ đó ta không cần, để lại cho ngươi đấy, gặp lại sau nhé!

Dứt lời, Hư Trần trực tiếp nhảy xuống đài đấu võ, xông vào trong đám người, miệng lại hô to:

- Lạc Lạc, các ngươi chờ ta, chờ ta với.

Người đông nghìn nghịt, Hư Trần chen vào trong đám người, thân ảnh giống như cá chạch, lập tức bị đám người bao phủ.

Người xem ở xung quanh khó có thể phục hồi tinh thần, một thanh niên tên là Hư Trần, chỉ một chiêu đã đánh bại Trình Thanh Phong, lại ngay cả phần thưởng cũng không để vào mắt, quả thực là có chút kỳ quái thần bí.

Tô Dật và Tây Vô Tình ngơ ngác nhìn nhau, cũng đều có chút kỳ quái, thanh niên tên là Hư Trần đó đúng là rất thần bí.

Trên đài đấu võ, thần bí thần bí đó cũng rất kinh ngạc, cuối cùng nhìn lão giả trên đài cao, tiếp tục hỏi:

- Đây không phải là chỗ báo danh của Thánh Võ đại hội à?

- Đây không phải là nơi báo danh, đừng quấy rối nữa, mau đi xuống cho ta.

Lão giả đó ngẩn người, lập tức quát lớn, đây là đài đấu võ, không phải là chỗ gây rối.

- Ngại quá, ta nhầm chỗ.

Thanh âm của người thần bí có chút khiếp đảm, từ thanh âm cho thấy, hình như tuổi tác cũng không lớn.

Dứt lời, người thần bí đi xuống đài, hơi ngẩng lên.

- Sao lại trưởng thành như vậy, chẳng lẽ là bán yêu chi thể à?

- Thì ra là nửa yêu vật!

- Xấu quá, đáng ghét.

Thấy người trang phục thần bí đi xuống đài, người vây xem ven đường lập tức sắc mặt đại biến, đều tránh xa, những tiếng nghị luận tràn ngập vẻ ghét bỏ, ánh mắt cũng trở nên bất thiện và tràn ngập địch ý.

Người trang phục thần bí đó cúi đầu, nghe tiếng nghị luận ở xung quanh, đầu càng cúi thấp hơn, tựa hồ là hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Đột nhiên, phía trước có thân ảnh không né tránh, chắn ở trước người, một đạo thanh âm bình thản cũng lập tức vào trong tai người trang phục thần bí này:

- Chỗ báo danh ở ngoài thành, ngày mai chính là Thánh Võ đại hội,đi nhanh lên, chậm một chút là có thể không kịp đâu.

Người trang phục thần bí ngẩng lên, nhìn người vừa lên tiếng, đó là một thanh niên khoảng chừng mười tám hai mươi tuổi, nhưng tự có một cỗ khí trường, nhìn hắn, nói cho hắn biết điểm báo danh.

Tô Dật nhìn người trang phục thần bí trước mắt, bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, cả người bọc kín trong lớp quần áo, đầu cũng đội mũi, che khuất mặt, ngẩng lên mới có thể nhìn thấy nửa khuon mặt.

Trên khuôn mặt thanh niên này bị một loại vảy màu đen bao phủ, tóc cũng rất tán loạn, trên đỉnh đầu cũng có vảy màu đen thưa thớt, xen lẫn với tóc thưa, hai bên vảy trên mặt còn có nếp nhăn và gân xanh nhô lên, trông rất xấu xí.

Bộ dạng như vậy khiến Tô Dật không ngờ cũng có chút giật mình, chẳng trách Hư Trần vừa hình như cũng biến sắc một hồi.

Nhưng rất nhanh, Tô Dật khôi phục bình tỉnh, nói với hắn, gật đầu.

- Cám ơn.

Thanh niên có vảy màu đen nhìn Tô Dật, cúi đầu cám ơn, mắt lộ vẻ cảm kích.

Hắn cảm kích không chỉ là người trước mặt nói với hắn chỗ báo danh, mà nhìn ra được, mọi người khi đối mặt với hắn đều trốn tránh và chán ghét, nhưng từ ánh mắt của thanh niên trước mắt này, hắn có thể cảm thấy, hoàn toàn không có vẻ trốn tránh và chán ghét.

Người trước vừa rồi dường như cũng hoảng sợ, nhưng đó cũng chỉ là phản ứng đầu tiên thuần túy mà thôi, ai nhìn thấy hắn, đều sẽ có loại phản ứng tự nhiên này.

- Không cần khách khí!

Tô Dật mỉm cười.

Thanh niên có vảy gật đầu, sau đó cúi đầu rời đi.

- Là bán yêu chi thể, ài....

Thanh âm của Tây Vô Tình vang lên bên tai Tô Dật, thở dài.

- Ồ, rất quen thuộc, thanh niên này hình như đã gặp ở đâu rồi.

- Đúng vậy, hình như là Bá Vương tông Dịch Túc!

Theo vừa rồi nói chuyện với thanh niên có vảy đó, xung quanh có người nhìn tới, có người nói nhỏ, cảm thấy Tô Dật hình như là Bá Vương tông Dịch Túc thanh danh đại chấn ngoài phủ thành chủ hai ngày trước.

- Ồ.

Nghe có người nghị luận, Tô Dật không chút do dự, lập tức chui vào trong đám người, để tránh dẫn tới phiền phức.