← Quay lại trang sách

Chương 781

⚝ ✽ ⚝

Con Tam Đầu Long Giác mãng Yêu Chân cảnh tam trọng đại hỉ, ngẩng đầu lên, cái đầu rắn dữ tợn ở giữa mở cái miệng rộng ra, lưỡi thò ra thụt vào quấn Long Tinh quả vào miệng, những con mãng xà ở bốn phía không ngừng rít gào.

- Có người!

Bỗng dưng, mắt Tô Dật nhìn về phía ngoài hẻm núi, dưới lực linh hồn nhạy bén đã cảm thấy có người tới gần.

Xì xì xì xì...

Lập tức Hư Trần cùng mấy con mãng xà cũng cảm thấy, ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng cửa vào thung lũng.

Từng ánh nhìn soi mói nhìn chòng chọc, một thân ảnh cẩn thận dè dặt lộ ra, váy vải rộng bao chặt toàn thân, mũ bào đội kín đầu, từ xa quan sát thì chỉ lộ ra một nửa gương mặt.

Xì xì xì xì

Nhìn thân ảnh đó, mỗi con Tam Đầu Long Giác mãng nhất thời trừng mắt, khí tức hung lệ khiếp người, từng luồng khí tức âm hàn tràn ra, mùi tanh tràn ngập thung lũng.

Thân ảnh kia ngẩng đầu, mắt nhìn nhóm Tam Đầu Long Giác mãng xuất hiện phía trước, con ngươi tuôn ra vẻ kinh ngạc.

Khi ánh mắt nhìn thấy hai thân ảnh trẻ tuổi, đặc biệt khi nhìn thấy Tô Dật đã thi triển thuật dịch dung thì ánh mắt kinh ngạc của người đó nhất thời tỏ ra vui mừng, từ xa nói:

- Ngươi là Dịch Túc, ngươi thực sự ở đây!

- Là ngươi.

Khi nhìn thấy thân ảnh thần bí đó xuất hiện, Tô Dật cũng cảm thấy rất kinh ngạc, đầu tiên nhìn đã nhận ra được, đây không phải ai khác, chính là thiếu niên lân phiến mấy ngày trước mình gặp ở trong Trung Châu thành.

- Ồ, ngươi biết người này sao?

Hư Trần cũng cảm thấy rất kỳ quái, gã cũng nhận ra được, thiếu niên này gã đã gặp thoáng qua ở trên đài tỷ võ trong Trung Châu thành, ấn tượng khá sâu.

- Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!

Mắt thiếu niên lân phiến mang sự vui mừng, vội vã tiến tới trước người Hư Trần và Tô Dật, dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân từ cổ trở xuống kín kẽ không hở chút nào, trên đầu cũng đội mũ có mạng che mặt, chỉ có lúc ngước mắt mới làm người ta nhìn được nửa gương mặt.

- Ngươi tìm ta có việc gì sao?

Tô Dật hơi kinh ngạc, dường như hắn cũng không quá quen biết với thiếu niên này, chẳng qua là khi đó có chút ấn tượng, thiếu niên này muốn ghi danh tham gia đại hội Thánh Vũ nhưng lên nhầm luận võ đài nên từng chỉ đường cho mà thôi.

- Có đại sự, có rất nhiều người đã bố trí xong, muốn giết ngươi đó!

Thiếu niên lân phiến ngước mắt, cả khuôn mặt đều bị một loại vảy mày đen bao lấy, tóc cũng rất rối, ngay cả trên đỉnh đầu cũng có vảy đen mọc lưa thưa đan xem với vài sợi tóc, khuôn mặt ngoài lân phiến còn có nếp nhăn cùng gân xanh, có vẻ rất xấu xí, nhưng lúc này trong ánh mắt y dùng để nhìn Tô Dật lại có một sự thả lỏng, như là trong lòng vẫn luôn căng thẳng tới giờ mới thở dài một hơi.

- Có người muốn giết ta?

Nghe vậy, Tô Dật cũng vô cùng kinh ngạc.

Còn như mặt mũi, dáng dấp của thiếu niên này, Tô Dật chưa từng có thái độ gì, đã sớm biết rồi, theo như Tây Vô Tình nói thì đây là thân thể nửa Yêu, hậu đại của Yêu tộc và Nhân tộc kết hợp mà có.

Chỉ là Yêu tộc và Nhân tộc kết hợp sẽ không quá thuận lợi, không có cách nào được Nhân tộc và Yêu tộc chấp nhận được. Hậu đại của Yêu tộc kết hợp với Nhân tộc chỉ có cơ hội chưa tới một phần ngàn là được bình thường, số còn lại không phải chết non thì chính là thân thể bán thú, cũng sẽ không có thiên phú gì đặc biệt, thậm chí còn bị người ta mua ở chợ về làm thú nuôi hoặc đồ chơi.

Thân thể bán thú nửa người nửa thú không có bao nhiêu thiên phú của Yêu tộc, chỉ có thân thể nửa Yêu cường hãn này là tạm được, vượt qua người bình thường.

Từ trong miệng Tây Vô Tình, Tô Dật biết thiếu niên lân giáp trước mắt gần như nửa người nửa thú, chỉ có thể miễn cưỡng xem như có thân thể nửa Yêu mà thôi, dường như có liên quan tới Yêu tộc lân giáp, nhưng lại hơi không giống lắm.

- Bọn họ hình như là đệ tử của Thánh Sơn, còn có cả những sơn môn khác nữa, có rất nhiều người, bố trí sát cục, muốn chờ ngươi tới!

Thiếu niên lân phiến báo cho Tô Dật biết, trong lúc vô tình y nhìn thấy tất cả, nghe được những người đó nói chuyện, có đệ tử của Thánh Sơn, còn cả một vài đệ tử của sơn môn khác, bọn họ liên hợp lại bố trí sát cục ở nơi sau cùng xông ra khỏi Thánh Vũ Mật Giới, chờ Tô Dật tới, muốn giết chết Tô Dật.

- Thánh Sơn!

Nghe được hai chữ Thánh Sơn, Tô Dật đã tin chín phần mười.

Hắn cũng không cảm thấy kỳ quái gì, đã sớm biết được tin tức rồi. Trong mắt lóe lên xích quang, tỏa ra ý lạnh, rồi lập tức hỏi thiếu niên lân phiến:

- Sao ngươi lại nhận ra ta, biết người mà bọn họ muốn giết là ta?

- Ta đã thấy ngươi, biết ngươi tên là Dịch Túc, trong lúc vô tình ta nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, bọn họ có rất nhiều người, thực lực rất mạnh, muốn giết ngươi, ngươi là người tốt, đã từng giúp ta nữa, ta không muốn ngươi chết ở trong tay bọn họ nên luôn nghe ngóng tin tức của ngươi, nghe nói ở đây ngươi có được bảo vật và rất nhiều người bây giờ còn đang ở bên ngoài chờ nữa, chỉ có điều hình như không dám vào đây.

Thiếu niên lân phiến nhìn Tô Dật, lân phiến cùng gân xanh bao trùm cả mặt, ánh mắt nhìn Tô Dật rất chân thành.

Y cảm kích trước đây đã được Tô Dật chỉ đường, trong sự chán ghét cùng ánh mắt bất thiện của tất cả mọi người, chỉ có Dịch Túc là hoàn toàn không né tránh hay chán ghét y. Y biết người như vậy tất sẽ là người tốt, tuy nghe đồn Bá Vương tông Dịch Túc là một nhân vật hung hãn.

- Cảm ơn!

Tô Dật gật đầu cảm tạ thiếu niên lân phiến.

- Xem ra đệ tử Thánh Sơn đã chuẩn bị xuống tay với ngươi rồi, có tính toán gì chưa?

Hư Trần hỏi, chỉ có điều lại không quá lo lắng cho Tô Dật. Đừng nói là hiện tại, cho dù lấy thực lực trước đây của Tô Dật, lại ở trong Thánh Vũ Mật Giới này, đám đệ tử của Thánh Sơn nếu muốn giết người này thì sợ là không dễ!

- Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn chút công sức nào, vậy sẽ như bọn họ mong muốn thôi!

Tô Dật ung dung nói vậy, trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng. Còn đang tìm người của Thánh Sơn đây, trong Thánh Vũ Mật Giới còn sợ Thánh Sơn hay sao!

- Còn chưa biết tên của ngươi?

Sau đó, Tô dật hỏi thiếu niên lân phiến.

- Ta tên là Viêm Lân, vì trên người ta mộc lân phiến.

Viêm Lân hơi ngượng ngùng, khắp nơi trên người y đều là lân phiến, nửa người nửa thú.

- Ta tên là Dịch Túc, đến từ Bá Vương tông.

Tô Dật lại giới thiệu mình.

- Ta tên là Hư Trần, Hư trong hư vô, Trần trong hồng trần.

Hư Trần mỉm cười, giới thiệu với Viêm Lân.

- Ta cũng từng gặp ngươi rồi, ngươi rất mạnh, cũng là người tốt.

Viêm Lân gật đầu cười với Hư Trần, có vẻ hơi căng thẳng và ngại ngùng. Từ trước tới nay chưa từng có ai nhiệt tình và chân thành đối đãi với y như vậy, còn chủ động giới thiệu bản thân. Trước đây y cũng đã gặp Hư Trần, từ trong ánh mắt của Hư Trần, y cũng không thấy bất kỳ sự khinh thường hay chán ghét nào.

- So với người này thì ta nhất định là người tốt rồi!

Hư Trần liếc nhìn Tô Dật, so với người này thì gã cảm thấy mình thật sự là một người tốt.

- Có thể nói cho ta biết đám Thánh Sơn đang ở chỗ nào không?

Tô Dật hỏi thăm, muốn biết đám đó đang ở đâu.

- Ở trung tâm Thánh Vũ Mật Giới, bọn họ hình như biết vị trí đại khái của ngươi, tính đường ngươi phải đi qua nên muốn liên thủ giết chết ngươi!

Viêm Lân nói cho Tô Dật biết, ánh mắt hơi động, nhíu lại lo lắng, nói:

- Lẽ nào ngươi còn định đi tìm bọn họ sao, bọn họ có rất nhiều người, thực lực cũng đều rất mạnh, các ngươi chỉ có hai người!