Chương 782
Đừng có lôi ta vào, người Thánh Sơn muốn giết là hắn, không phải ta!
Hư Trần nhất thời khoát tay áo, mắt vui vẻ.
- Chuyện này...
Viêm Lân cảm thấy kỳ lạ, nhìn quan hệ của Hư Trần và Dịch Túc hình như rất tốt, nhưng bây giờ sao lại cảm thấy hình như không giống trong tưởng tượng của y, có phần không rõ ràng lắm.
- Có cần giúp một tay hay không, dễ thương lượng thôi, bán lại Tinh Vân Linh Chi cho ta, ta sẽ giúp ngươi một tay, thế nào?
Trong sự kinh ngạc của Viêm Lân, ánh mắt của Hư Trần hơi động, thương lượng với Tô Dật.
Tô Dật căn bản không để ý tới Hư Trần, chỉ liếc một cái, nhìn sắc trời rồi hai tròng mắt hơi khép lại, có sát ý lành lạnh bắt đầu xuất hiện, thì thào:
- Vậy trước tiên thu lãi đã đi! Nếu muốn giết ta, ta lại muốn xem thử Thánh Sơn có đau lòng hay không!
Vừa nói xong, Tô Dật ra khỏi cốc.
- Chờ ta một chút.
Hư Trần đi theo phía sau Tô Dật.
Viêm Lân do dự một chút, cũng đi theo, nhìn thấy Hư Trần cũng đi theo thì hơi kỳ quái, hỏi:
- Không phải ngươi không muốn hỗ trợ sao?
- Ta cũng không nói muốn giúp một tay, ta chỉ là muốn đi xem náo nhiệt mà thôi.
Hư Trần trả lời vậy.
⚝ ✽ ⚝
Viêm Lân cảm thấy mơ hồ, rất mơ hồ.
Bên trong cốc, ba bóng người nhảy ra.
- Là Dịch Túc, thật sự là hắn, có người nói hắn có được tất cả Long Tinh quả!
- Người này quá hung hãn rồi, nghe nói Kiếm Vô Khuyết cùng Thần Nhan Hoan cũng có mặt, nhưng một trái Long Tinh quả cũng không có được.
Ngoài hẻm núi có không ít thân ảnh nhốn nháo, mắt nhìn ba bóng người đi ra từ trong cốc, ánh mắt nhìn chăm chú vào thanh niên ở giữa, vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ nhận được tin tức nên muốn tới xem tình huống. Tới lúc này lấy tu vi thực lực của bọn họ cũng cảm thấy không có cách nào đặt chân tới Hư Không Thánh Vũ đài được.
- Đa tạ tin tức của ngươi, nên từ biệt ở đây thôi, đắc tội với Thánh Sơn không có lợi với ngươi.
Ngoài hẻm núi, Tô Dật nói với Viêm Lân.
Hư Trúc thâm sâu khó lường, hình như có lai lịch cực lớn và không sợ đắc tội với Thánh Sơn, Tô Dật cũng không muốn quản tên này.
Nhưng Viêm Lân thân cô thế cô, đến đây đưa tin Tô Dật đã rất cảm kích rồi, không muốn gây thêm phiền phức cho y.
Viêm Lân do dự, Thánh Sơn đích thực là một thế lực y khó mà với tới được. Lần này y tham gia đại hội Thánh Vũ là hy vọng có thể có cơ hội tiến vào Thánh Sơn tu hành, có thể thay đổi bản thân, không muốn bị người khác chán ghét nữa.
- Nhưng mà một mình ngươi sợ là không đánh lại bọn họ đâu.
Viêm Lân lo lắng, Thánh Sơn có rất nhiều người, đều rất mạnh, còn Dịch Túc lại chỉ có một mình, sợ là không đấu lại nhiều người của Thánh Sơn như vậy.
- Yên tâm đi, đám đệ tử của Thánh Sơn sợ là không làm gì được tên này đâu.
Hư Trần vỗ bả vai của Viêm Lân, nói:
- Ngươi cũng không nên đi đắc tội với người của Thánh Sơn làm gì, không có lợi với ngươi.
Vèo vèo
Rất nhanh, Tô Dật và Hư Trần thả người rời đi, thời gian đã không còn sớm, còn phải tranh đoạt một trong ba mươi hai vị trí trên Hư Không Thánh Vũ đài.
- Bọn họ đều là người tốt.
Mắt nhìn bóng lưng của Tô Dật và Hư Trần rời đi, Viêm Lân hơi ngước mắt, thấp giọng tự nói.
- Dịch Túc đi rồi, không biết bên trong kia còn Tam Đầu Long Giác mãng không?
- Có thể bên trong còn có bảo vật.
Nhìn thấy Tô Dật rời đi, rất nhiều người trẻ tuổi ở bên ngoài thung lũng đang bàn tán, nóng lòng muốn thử vào trong xem một lần, nói không chừng sẽ còn có thu hoạch nào đó. Bọn họ đã không còn cơ tranh đoạt trên Hư Không Thánh Vũ đài rồi.
Rốt cục có người nhịn không được, liên thủ tiến vào trong cốc.
Gào!
Rất nhanh, bên trong cốc tiếng thú hống như sấm, khí tức dữ tợn.
A...
Từng tiếng tiếng kêu thảm thiết vang vọng, quanh quẩn trong thung lũng, có không ít bóng người chật vật, sợ hãi chạy ra ngoài.
Có người máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm, có người chưa tỉnh hồn, hận không thể mọc thêm hai chân nữa.
⚝ ✽ ⚝
Vèo vèo
Trong quần sơn, Tô Dật không để ý tới việc phải tiêu hao nguyên khí rất lớn, cấp tốc chạy đi. Không kể việc muốn đi tìm Thánh Sơn thu chút lời lãi thì cũng cần phải tới tranh đoạt Hư Không Thánh Vũ đài, bằng không sẽ mất đi ý nghĩa lần tham gia đại hội này.
Tốc độ của Tô Dật cực nhanh nhưng cũng cẩn thận từng li từng tí, đề phòng bốn phía, một hơi thở chạy rất xa.
Hư Trần đi theo bên người Tô Dật, hai bóng người như từng tàn ảnh xẹt qua dãy núi, ven đường có người nhìn thấy thì run người, còn tưởng bị hoa mắt.
Hai người cũng đang như đang so tốc độ, Tô Dật rất kinh ngạc, tên Hư Trần này đúng là thâm tàng bất lộ, bản thân đã dùng toàn lực rồi, còn là sau khi đã tiến bộ về tu vi thực lực nhưng cũng không có cách nào kéo xa khoảng cách được, cho dù mình có nhanh hơn thì tên Hư Trần này cũng có thể theo sát phía sau.
Tô Dật không biết lúc này Hư Trần đang kinh ngạc trong lòng, hơn cả so với hắn.
Trong lòng Hư Trần nổi sóng, sư phụ gã từng nói, không nói về chiến lực, nhưng nếu bàn về tốc độ, lấy ưu thế tốc độ của gã, người trong cùng thế hệ có thể thắng được gã chắc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, trừ phi là trong những môn đình cổ xưa có ẩn giấu những nhân vật yêu nghiệt.
Nhưng bây giờ Hư Trần cũng không thể không hoài nghi lời của sư phụ gã, tên Dịch Túc này ngay cả Nguyên Chân cảnh còn chưa đột phá, nhưng lúc này cho dù gã cố gắng thế nào cũng không có cách gì vượt lên trước người này được, thậm chí còn làm gã có cảm giác cứ tiếp tục tiêu hao như thế này thì sẽ không nhịn được, sớm muộn gì cũng sẽ bị quăng xuống.
Thánh Vũ Mật Giới, rừng rậm nguyên thủy cổ xưa, đại thụ che trời rậm rạp đứng vững, cự phong, núi đá sừng sững.
Càng tới gần khu vực trung tâm của Thánh Vũ Mật Giới, thực lực của đám Man Yêu thú gặp phải càng cường hãn hơn.
Ngao ô…
Có Man Yêu thú thể tích khổng lồ ngẩng mặt rít gào, ngăn cản bước đi của đám đệ tử trẻ tuổi.
Trên hư không, còn có hung cầm to lớn vỗ cánh như thể mây đen rơi xuống tầng trời thấp, khí tức hung hãn khắp nơi.
Trên người Tô Dật thả ra khí tức của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, không muốn làm lỡ thời gian thêm nữa. Ven đường gặp phải rất nhiều Man Yêu thú ngăn cản nhưng từ xa đám Man Yêu thú đó đã sợ run người, phủ phục nhường đường.
Quần sơn, rặng núi bát ngát thế như cự long vắt ngang, phía trước lại có một vùng núi trống trải.
Ngọn núi đứng sừng sững, nguy nga cao vót, mấy cây đại thụ che trời, như thể những cây dù to đang rộng mở.
Trên núi, lúc này có chừng bốn mươi người trẻ tuổi có mặt, mỗi người áo quần gọn gàng.
Mặc dù có vết máu khô ở trên người, hiển nhiên là một đường trải qua sự rèn luyện nên áo bào từng nhuốm máu, nhưng cũng không thể át được khí chất bên ngoài, đều siêu nhiên thoát tục, có vẻ xuất chúng.
Đại thụ che trời, xanh ngắt đẹp đẽ.
Một thanh niên ngồi xếp bằng, hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, màu da trong suốt như ngọc, mái tóc dài màu đen đặc rũ xuống hai vai tỏa ánh lóng lánh. Trên người mặc trường bào màu tím, người dù đang ngồi xếp bằng nhưng cũng có thể nhìn ra được chiều cao vượt trội, ngồi ở đó cũng có một sự phiêu dật xuất trần, khí vũ hiên ngang nói không lên lời.
Y là Sở Trường Hoan, nghe đồn lần đại hội Thánh Vũ nay, trong hàng đệ tử của Thánh Sơn thì thực lực của y gần với Nạp Lan Như Ngọc nhất, cũng là người có cơ hội cạnh tranh vị trí vỗ địch nhất lần đại hội này.
Hai tròng mắt khép hờ, Sở Trường Hoan ngồi xếp bằng ở đó, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua khe hở của lá cây xuống, ánh sáng loang nổ mông lung tăng thêm sự thần vũ.