Chương 787
Tiến vào trong Thánh Vũ Mật Giới, đệ tử Thánh Sơn đều để lại một luồng lực linh hồn tương liên, cũng có thể giúp người bên ngoài nắm giữ được tình hình, tiện việc quản chế.
Nếu có đệ tử bị hao tổn ở bên trong, Mệnh Hồn thạch sẽ tắt, bên ngoài cũng sẽ đoán được tình huống cùng vị trí khoảng chừng ở bên trong. Nếu như gặp phải tai nạn nghiêm trọng thì sẽ thuận tiện phái cường giả vào điều tra hơn.
- Đồ của Phục Yêu môn rất quan trọng!
Băng Phủ trưởng lão nhàn nhạt nói, trong mắt là sự chờ mong, tiểu tử Bá Vương tông Dịch Túc kia thuần túy là đang tự tìm chết. Kỳ thực cũng không tạo lên được sóng gió lắm, nhưng rương gỗ của Phục Yêu môn lại rất quan trọng với Thánh Sơn, phải có được, chỉ mong rương gỗ vẫn nằm trên người tiểu tử kia.
- Vật kia của Phục Yêu môn xuất hiện ở Trung Châu thành, vậy thì không thể rơi vào tay những người khác được.
Nhắc tới rương gỗ của Phục Yêu môn, ở đây còn có lão giả dáng vẻ trưởng lão của Thánh Sơn cũng đều sáng mắt.
- Tiểu tử kia chết chắc rồi, nhưng lát nữa trên Hư Không Thánh Vũ đài không biết đệ tử Thánh Sơn chúng ta có thể chiếm được bao nhiêu!
Vương Toàn Đức nhìn hư không phía trước, trong mắt hiện sự vui vẻ. Lần này có thể đi cùng một đám trưởng lão tới Trung Châu thành cũng chứng minh bên trên coi trọng gã như thế nào. Chỉ cần chờ tiến thêm một bước thì sẽ có thể ngồi được vào ghế trưởng lão rồi, cũng không xa.
Rào rào...
Bỗng dưng, trên bàn đá, một tấm Mệnh Hồn thạch trong nháy mắt đã bị tắt lụi, ánh sáng biến mất.
- Không ổn rồi, có đệ tử đã chết!
Có cường giả chú ý tới, con mắt hơi động, nhíu mày.
Những đệ tử trẻ tuổi này đều là căn cơ cùng lực lượng trung kiên sau này của Thánh Sơn, có rất nhiều đệ tử cũng là đệ tử thân truyền của một số người có mặt ở đây, không thể xuất hiện chuyện bất trắc gì được.
- Có chuyện gì xảy ra đây!
Vương Toàn Đức cũng rất kinh ngạc, Thánh Sơn dù sao cũng là người chủ yếu bố trí Thánh Vũ Mật Giới, đệ tử Thánh Sơn trước khi tiến vào Thánh Vũ Mật Giới có rất nhiều chỗ phải chú ý, đều căn dặn đầy đủ, cộng thêm thực lực của đệ tử Thánh Sơn, cơ hội bị giết ở trong đó không quá lớn.
Lúc mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc, Mệnh Hồn thạch trên bàn đá vừa có mấy miếng liên tiếp tắt, chứng minh lại có thêm vài đệ tử của Thánh Sơn tiếp tục bị giết.
Băng Phủ trưởng lão cũng biến sắc, ánh mắt nghiêm trọng.
⚝ ✽ ⚝
Thánh Vũ Mật giới, bốn phía ngọn núi.
Giờ khắc này, toàn bộ như lâm vào bầu không khí chết chóc.
Xa xa những người vây xem cũng phải run rẩy, mọi ánh mắt đều nhằn chăm chú lên ba bóng người.
Chỉ với ba thanh niên trong nháy mắt đã phá hủy thế tấn công của hơn mười người Thánh Sơn, đáng sợ bậc nào!
Quá ngoài ý muốn, không có bất kỳ người nào có thể ngờ tới lại có kết cục này.
Vốn dĩ mọi người cho rằng Bá Vương tông Dịch Túc chắc chắn phải chết, không ngờ tới cuối cùng lại là đệ tử Thánh Sơn thất bại thảm hại.
Mấy chục người tạo thành thế vây công cũng thất bại thảm hại, không chịu nổi một kích!
Một cước của Bá Vương tông Dịch Túc làm cho thú ảnh biến thành từ nguyên khí của hơn mười đệ tử Thánh Sơn bị vỡ nát, ngã ngược ra sau.
Cảnh tượng hoảng sợ in sâu trong linh hồn của mỗi người.
Bá Vương tông Dịch Túc cường đại tới mức đáng sợ!
Cũng không ai ngờ tới, hai người đi theo cạnh Dịch Túc cũng đáng sợ như thế.
Đặc biệt là thanh niên mặc áo trắng, mức độ cường đại hình như cũng không dưới Dịch Túc bao nhiêu.
Tô Dật giơ tay lên nhặt bảo kiếm, cũng giơ tay nhấc Mạch Bách Minh đang hấp hối lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Sở Trường Hoan đang ở trên núi, khóe miệng là độ cung nụ cười lạnh.
Bỗng dưng, Tô Dật hung hăng hất tay, dùng sức ném cơ thể Mạch Bách Minh lên chỗ Sở Trường Hoan.
Dưới cự lực, miệng Mạch Bách Minh phun máu tươi khắp không trung, thân thể giống như tảng đá bị đá bay, nhất thời đập về phía Sở Trường Hoan.
Đồng thời, Tô Dật giơ tay ném bảo kiếm của Mạch Bách Minh mới nhặt lên trong tay, tia sáng chói mắt lóe lên nhanh như một tia chớp, phá không bay đi, như thể muốn cắt đôi hư không, tiếng xé gió ô ô vang không dứt bên tai.
Sở Trường Hoan biến sắc, thần sắc khuôn mặt lúc này trở nên rất khó coi, khóe mắt hơi nhíu lại, áo bào tím phất phơ, cơ thể nhất thời nghiêng đi.
⚝ ✽ ⚝
Thân thể của Mạch Bách Minh đập thẳng vào đại thụ che trời, dưới cự lực, đại thụ bị nứt ra, vỏ cây tán loạn.
⚝ ✽ ⚝
Kiếm quang như điện, trong hai con ngươi tuyệt vọng sợ hãi của Mạch Bách Minh, cơ thể của y đã bị xuyên thủng qua ngực, cắm ngược trên đại thụ che trời.
Máu tươi bắn ra, hai mắt của Mạch Bách Minh đóng chặt, đầu cũng vô lực rũ xuống, từng tia máu cũng chảy dọc thân cây.
Một đệ tử kiệt xuất như vậy của Thánh Sơn, tuyệt đối có thể xem như một nhân vật thiên kiêu cứ vậy dùng phương thức này bị Dịch Túc đánh chết, cố định ở trên cây, còn tự chết dưới kiếm của mình!
Cảnh tượng này hung hãn bậc nào!
Mọi người có mặt không thể không khiếp sợ.
Ngay cả Hư Trần và Viêm Lân lúc này cũng giật giật ánh mắt, chấn động không ngừng.
⚝ ✽ ⚝
- Mạch Bách Minh cũng đã chết, rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy!
Bên ngoài, trên ngọn núi cao nhất, trong đội hình của Thánh Sơn cũng không có cách nào bình tĩnh nổi nữa. Lần lượt từng người đứng dậy, ánh mắt đại biến, vẻ mặt nghiêm túc.
Ngay cả đệ tử như Mạch Bách Minh cũng đã bị giết, Mệnh Hồn thạch đã tắt, điều này làm cho cường giả của Thánh Sơn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Nhiều đệ tử đồng thời chết đi như thế, chuyện này nhất định có vấn đề lớn, nếu không không thể đồng thời chết nhiều người như vậy được!
- Ở trong đó nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Mày Băng Phủ nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc, tổn thất như vậy Thánh Sơn cũng không thể chịu được.
Lần này bất kể đệ tử nào tới tham gia đại hội Thánh Vũ, Thánh Sơn đều phải hao phí cực kỳ nhiều tâm huyết, cứ vậy hao tổn làm cho Thánh Sơn vô cùng đau lòng.
⚝ ✽ ⚝
Trên núi trong Thánh Vũ Mật Giới, cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc, đứng từ xa quan sát cũng phải hết hồn!
Mạch Bách Minh, một trong những đệ tử bách kiệt của Thánh Sơn lấy phương thức này bị đánh chết, thật sự làm cho người ta kinh hãi!
Lúc này mọi người đều đã nhìn ra, Dịch Túc nổi giận rồi, lấy phương thức này đánh chết Mạch Bách Minh là phản kích nặng nề nhất với Sở Trường Hoan, phản kích nặng nề với toàn bộ Thánh Sơn.
Người của Thánh Sơn muốn giết Dịch Túc, bây giờ hắn cũng không chút lưu tình, lấy phương thức trực tiếp nhất để phản kích.
Trên núi, đối với cái chết của Mạch Bách Minh, Sở Trường Hoan nhìn một cái rồi sau đó nhìn thẳng Tô Dật, không thể nhận ra từ lúc nào con ngươi của gã đã cứng lại rồi.
Ánh mắt của Tô Dật dày đặc ý lạnh, nếu như dứt khoát giết tên Sở Trường Hoan này, so với giết sạch đám đệ tử của Thánh Sơn ở quanh đây thì sợ là sẽ làm cho Thánh Sơn phải đau lòng hơn nhiều.
Hai bóng người xa xa đối lập nhau, không khí bốn phía toàn bộ ngọn núi cũng tự dưng đặt lại, căng thẳng.
Bốn phía có không ít đệ tử Thánh Sơn chật vật thê thảm bò lên, kinh hãi chật vật lui ra phía sau, căn bản không dám tiến lên lần nữa.
Mạch Bách Minh bị giết rồi cố định trên núi là một sự chấn động trực tiếp nhất xông vào linh hồn bọn họ, làm bọn họ rợn tóc gáy, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, hai chân như sắp nhũn ra.
- Ngươi rất mạnh, so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, cho nên, thật đúng là muốn biết rốt cục ngươi có thể cường đại tới mức nào!
Sở Trường Hoan nói, trong ánh mắt lóe lên hàn quang, có sát khí, cũng có chiến ý, tất cả chuyện mới rồi đã định trước tên Dịch Túc này nhất định phải chết.