← Quay lại trang sách

Chương 788

Nhưng lúc này Sở Trường Hoan cũng đã nảy sinh chiến ý, muốn đánh một trận, tự tay đánh chết tiểu tử này để kết thúc mọi chuyện.

Ánh mắt của Tô Dật nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đầy sự lạnh lẽo sát khí của Sở Trường Hoan lúc này, xích quang bạo phát trong hai tròng mắt lạnh lùng nghiêm túc, không hề nói gì, dưới chân có nguyên khí xuất hiện, bàn chân dỉa xuống đất nhảy nhanh ra, vọt thẳng lên.

Thời khắc này, Tô Dật lấy phương thức đơn giản nhất để đấu với Sở Trường Hoan.

Nhìn Tô Dật đang nhảy nhanh tới, trên khuôn mặt đầy sự lạnh lùng sát khí của Sở Trường Hoan, khóe mắt cong lên, đồng thời từ trong cơ thể có một luồng nguyên khí hùng hồn như thể gió bão trào ra, trong nháy mắt bao phủ cả ngọn núi.

⚝ ✽ ⚝

Trên không chấn động, toàn bộ ngọn núi lúc này cũng như bị rung lên không ngừng, đồng thời từ trong cơ thể Sở Trường Hoan có ánh sáng thần thánh tỏa ra, mang theo khí tức trên người bao phủ tất cả xung quanh.

Rất nhanh, khí tức trên người Sở Trường Hoan đã leo tới đỉnh, một ánh sáng thần thánh bao phủ quanh người như thể bên ngoài được bao bởi một lớp hư ảnh mông lung cao mấy trượng, tựa như một thần minh viễn cổ mới giáng tới. Con ngươi như hai vầng mặt trời xen lẫn sự lạnh lùng băng lãnh, làm cho người ta cảm thấy uy áp viễn cổ kinh người.

Ùng ùng...

Đất rung núi chuyển, khí tức ngút trời, toàn bộ ngọn núi này đang run rẩy, từ trong cơ thể Sở Trường Hoan, nguyên khí mênh mông như bão táp muốn bao chùm cả ngọn núi lại.

- Ồ, Nguyên Chân cảnh tam trọng, khí độ Thánh Vương của Thánh Sơn sao, mạnh như vậy!

Khi khí tức trên người Sở Trường Hoan tỏa hết ra ngoài, Hư Trần ở phía xa cũng động dung, trên khuôn mặt cực kỳ tuấn lãng, con ngươi cũng nổi sóng, tu vi Nguyên Chân cảnh tam trọng làm cho gã cũng động dung.

- Khí tức quá mạnh, Mạch Bách Minh không thể so được.

- Đó là Sở Trường Hoan, có người nói thực gần như chỉ dưới Nạp Lan Như Ngọc trong lần tham gia Thánh Vũ đại hội này thôi!

Khi khí tức đáng sợ đó xông lên trời, những người vây xem run rẩy ánh mắt, từ xa quan sát cũng sợ mất mật.

Mọi người ở phía xa cũng cảm giác được nguyên khí trong cơ thể bị giam cầm, linh hồn trong đầu cũng chịu ảnh hưởng, hẳn là một khí tức cực kỳ đáng sợ.

- Sở Trường Hoan thật là mạnh, đó là khí độ Thánh Vương của Thánh Sơn trong truyền thuyết sao!

- Khí độ Thánh Vương của Thánh Sơn nghe đồn có thể chấn áp tất cả.

Một hư ảnh mông lung khổng lồ như thế cực kỳ thần thánh, như thể thần linh viễn cổ giáng trần mang theo uy thế đáng sợ, làm cho năng lượng của thế giới này cũng hỗn loạn.

Rất nhiều người kinh hô, lúc này Sở Trường Hoan thể hiện tu vi khí tức cũng đã khiến người ta nghẹn lời, chỉ khí tức bậc này thôi đã đáng sợ tới bậc nào!

- Ngươi cũng có mấy phần thiên tư, nhưng có vài người ngươi vĩnh viễn không thể vượt qua được, hôm nay, trước khi ngươi phải chết sẽ cho ngươi biết thực lực chân chính của Thánh Sơn!

Tất cả diễn ra rất nhanh, khí tức trên người bùng nổ, Sở Trường Hoan cười lạnh một tiếng, dùng toàn lực.

Gã tự biết thực lực của tên Bá Vương tông Dịch Túc ở trước mặt, tận mắt nhìn thấy cũng không dám sơ suất. Bàn chân giẫm lên đất, đối mặt với Tô Dật đang nhảy lên, không lùi mà tiến, thân ảnh thần thánh đáp xuống.

⚝ ✽ ⚝

Khí tức ngút trời, bốn phía có gió nổi mây phun, hai tròng mắt của hư ảnh khổng lồ của Sở Trường Hoan như ánh mặt trời, trên người sáng chói ánh nguyên khí, trong nháy mắt, ngũ chỉ của hư ảnh bấm tay, trên không như vặn vẹo, trên mặt đất có một viên cự thạch đường kính chừng trên mấy trượng đột nhiên bay lên, bị ánh sáng nguyên khí rực rỡ bao phủ, lập tức cự thạch chấn động như thể một viên vẫn thạch giáng từ trên trời xuống, nổ ầm từ trong tay.

Thế tấn công như vậy, hung hãn đến mức khiến người ta đứng hình.

Cự thạch giáng mạnh xuống, trên không liên tiếp chấn động mang theo tiếng vang ầm ầm như tiếng sấm rền, đập về phía Tô Dật.

Tất cả ánh mắt đều run lên, nếu Tô Dật bị đập trúng sợ là hắn sẽ biến thành thịt vụn.

Thân ảnh của Tô Dật nhảy nhanh lên, khí tức thần thánh trên người Sở Trường Hoan từng gặp được trên người Âu Dương Kim Vi, uy thế hiển hách có thể chấn áp thất cả, chính xác là rất mạnh.

Nhưng khí tức này, chỉ cần có Thiên Yêu Cổ Kinh trên người Tô Dật cũng không sợ, chứ đừng nói là còn có cả Hỗn Nguyên Chí Tôn công.

Mắt nhìn cự thạch mang theo khí tức đáng sợ kia, Tô Dật căn bản không hề né tránh, ngược lại, trong mắt còn có thêm sự lạnh lẽo lặng lẽ tràn ra.

Bàn chân dựa thế điểm một cái, thân ảnh đột nhiên bắn từ dưới lên, Tô Dật đang lơ lửng ở tầng trời thấp, từ dưới hai chân hắn có từng văn lộ cổ xưa thần bí lưu động, phù văn sinh ra, một khí tức mênh mông cuồn cuộn chợt ào ạt lan tỏa.

Trong một chớp mắt này, khí chất cả người của Tô Dật bỗng nhiên đại biến như thể một vị thần ma mới sống lại, tóc đen bay lượn về phía sau, áo bào phần phật, khí thế trên người như thể mang theo lôi đình, tựa như chiến thần giáng thế. Từng cước ấn đạp ra nhanh như tia chớp, khí tức bá đạo không ai bằng, uy nghiêm phá hủy tất cả!

Trong nháy mắt, vô cùng vô tận cước ấn đánh ra, ánh sáng hội tụ làm cho không gian như vặn vẹo, năng lượng hoa mỹ khuấy động không khí.

Đây là cước thứ hai trong Bát Hoang Nộ, Bạo Ảnh Toái Cửu U!

Đây đều là người của Thánh Sơn, cũng chưa từng gặp mình, Tô Dật động sát khí, ra tay giết Sở Trường Hoan cũng không hề nương tay.

Quá nhanh, dưới ánh nhìn sợ hãi hoảng sợ của mọi người, hai người va vào nhau tóe ra ánh sáng năng lượng lóa mắt.

Năng lượng đáng sợ như thể một vầng mặt trờin hỏ, từng tiếng nổ vang như sấm sét vang tận mây xanh, lồng lộng khắp nơi.

Rầm rầm rầm!

Tiếng vang không ngừng giống như búa tạ từ thiên cổ khiến người ta kinh ngạc run rẩy, toàn bộ ngọn núi đang bị lay động ầm vang, đất rung núi chuyển.

Ánh sáng sáng chói, cự thạch như vẫn thạch chỉ giằng co trong nháy mắt đã trực tiếp nứt ra, toàn thân rạn nứt rồi nổ tung, hóa thành bột mịn bay tứ phía.

Dưới rất nhiều ánh mắt hoảng sợ, từng bàn chân đạp ra như lôi đình, không ngừng hạ lên hư ảnh mông lung khổng lồ vô cùng thần thánh của Sở Trường Hoan.

Ầm ầm ầm...

Từng tiếng vang liên tiếp vang vọng quanh hư ảnh của Sở Trường Hoan.

Mỗi khi chân Tô Dật hạ xuống, hư ảnh khổng lồ của Sở Trường Hoan cũng phải lùi về sau một bước. Mặt đất dưới chân nứt ra, một đường di chuyển như thế như muốn xé đôi ngọn núi.

Mỗi khi Sở Trường Hoan lui ra phía sau một bước, hư ảnh mông lung khổng lồ sẽ như thực thêm một phần, đồng thời cũng thu nhỏ lại một phần, trong mắt tuôn ra sự hoảng sợ.

Bùm!

Sau khi lui một bước cuối cùng, hư ảnh khổng lồ của Sở Trường Hoan cũng tiêu tán, khí tức thần thánh tán loại, thân thể đập ầm ầm lên mặt đất, một ngụm máu tươi bỗng dưng phun ra từ trong miệng.

Xa xa, trái tim của tất cả mọi người cũng nảy lên sau khi Sở Trường Hoan rơi xuống rồi ói máu.